Bảo Ninh mặc váy ngắn, thuận tiện cho Bùi Nguyên hành động, hắn tháo đai lưng, rất nhanh giật hai mảnh vải xuống, chỉ còn lại quần màu trắng bên trong. Bùi Nguyên nhìn chằm chằm ống quần một hồi, trực tiếp đưa tay lên eo xé rách đai quần, Bảo Ninh kinh hô một tiếng, trơ mắt nhìn quần của nàng rơi xuống đất, như Bùi Nguyên mong muốn, lộ ra đôi chân trắng.
Bảo Ninh vừa thẹn vừa xấu hổ: “Chàng có gì thì nói, xé y phục của ta làm gì!”
“Bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho nàng.” Bùi Nguyên liếm bờ môi, nghiêng mắt nhìn nàng một chút. “Nàng là phu nhân tốt nhất, nàng vơ vét hết tiền của ta, bây giờ ta cần tiền nhưng không có nổi một xu.”
Bảo Ninh mắng hắn: “Không biết xấu hổ!”
Nàng vội vàng nhặt váy vừa rơi xuống muốn che chân, bị Bùi Nguyên đè cổ tay lại: “Chạy cái gì, đã nói cho ta nhìn mà, ta nhìn chưa đủ.”
Hắn vươn tay, vuốt từ dưới lên, mở miệng nói: “Nàng nhìn xem, nàng vừa trắng vừa mượt như đậu hũ non. Chạm lần thứ nhất, lại muốn chạm lần thứ hai.”
Bảo Ninh yên lặng đứng đấy, bị ánh mắt Bùi Nguyên liếc qua liếc lại, ban đầu nàng con trụ được, kiên trì một hồi, ngón chân xấu hổ đến quận lên. Lần này nàng đã có kinh nghiêm, biết dùng sức cũng vô dụng, phải lấy mềm chọc cứng, nàng đưa tay giữ chặt áo Bùi Nguyên, nũng nịu nói với hắn: “A Nguyên, ở đây không thích hợp, chúng ta tắt đèn, chuyển sang nơi khác được không?”
Cửa sổ vẫn mở, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966866/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.