Bảo Ninh luống cuống tay chân vớt mì, nước bị bốc hơi chỉ còn đáy nồi, lúc đầu từng sợi mì óng ánh, giờ chúng chương nên, dưới đáy cháy thành màu đen.
Bảo Ninh hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Người không thể ăn.” Bùi Nguyên nhíu mày, đảo mắt nhìn phía dưới: “Cho chó ăn đi.”
Bảo Ninh có chút chần chờ: “Có được không?”
Bùi Nguyên nói: “Rất được, không lãng phí.”
Hắn ra ngoài huýt sáo, A Hoàng và Cát Tường chạy tới, Bùi Nguyên đặt bát xuống đất, lại về phòng thay y phục với Bảo Ninh, sau đó đến viện tử sở tại của Chu Đế.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Đế không có tâm tư hành cung, ngày mai hồi kinh sau, hôm nay ở lại trang viên nghỉ ngơi một đêm.
Lần đầu tiên Bảo Ninh nhìn thấy Hoàng đế sinh hoạt.
Trong phòng điểm Long Tiên hương êm dịu. Các cung nữ tuổi trẻ mĩ lệ đứng thành một hàng dài, từ bàn ăn dài đến cửa chính, cùng cúi đầu không nói gì. Bát đũa trên bàn đều làm từ bạc tinh khiết, bên trên chạm khắc rồng phượng, đôi đũa cũng vô cùng tinh xảo.
Chu Đế ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, hai cung nữ áo xanh bóp chân cho Người, một người đấm vai, còn một tiểu thái giám đang mài mực.
Bảo Ninh nhìn khung cảnh này, một là cảm thấy quá nhiều người, hai là cảm thấy nhiều nữ nhân. Nữ nhân thật nhiều, ai cũng xinh đẹp trẻ tuổi.
Nàng nhìn Bùi Nguyên một chút, hai người cúi đầu hành lễ, Chu Đế đặt sách xuống, rất ôn hòa nói câu: “Đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966865/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.