Sắc mặt Giả Linh bỗng nhiên tái nhợt, ánh mắt cứng đờ quét qua Bùi Tiêu.
Nhất cử nhất động của hắn bị Chu Đế bắt được, Chu Đế nhíu mày, không nói gì khác.
Lòng Giả Linh như tro nguội, hắn biết, nếu đến chết hắn vẫn không nhận tội, việc này sẽ không kết thúc trong yên lành. Nếu tiếp tục điều tra, biết được dính líu đến Bùi Tiêu, Bùi Tiêu sụp đổ, phủ Sùng Viễn hầu của hắn cũng không có kết cục tốt. Bây giờ Giả Linh chỉ hối hận lòng tham hư vinh của chính mình, vì sự ích kỷ của bản thân mà liên lụy cả gia tộc.
Hiện tại hắn chỉ có hai con đường, hoặc là khai Bùi Tiêu ra, thỉnh cầu Thánh thượng xử trí khoan dùng. Hoặc là nhận hết tội về mình.
Mà Bùi Tiêu hành động thần bí, coi như hắn chọn cái trước, cũng khó có thể tìm người khác làm chứng, ngược lại Bùi Tiêu sẽ mất lòng tin với hắn.
Giả Linh nhắm mắt lại. Cách tốt nhất lúc này là gánh hết tội lỗi, liều chết không nhận, bảo vệ Bùi Tiêu, hy vọng hắn có thể bảo vệ phủ Sùng Viễn hầu. Chí ít cửa không nát, nhà không tan.
“Thần đã biết tội!” Giả Linh quỳ rạp xuống, hắn tháo mũ quan để sang một bên, khóc rống nói: “Do thần nhất thời hồ đồ, bọn thổ phỉ hối lộ ngân lượng mới tiết lộ hành tung của Thánh thượng. Bọn thổ phỉ đều là tàn tích của triều đại trước, thần cảm thấy bọn họ chỉ ngoan cố không thay đổi chi đồ, cũng không có khả năng tập kích nghi trượng của bệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966863/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.