Chương trước
Chương sau
Bùi Nguyên cho rằng Bùi Tiêu tới đón Viên Tử, muốn đưa ít lễ vật để báo đáp.

Hắn đi ra cùng Bảo Ninh, gió đêm thổi nhẹ, qua hai hàng cây mộc hương trồng thành lối nhỏ, thêm một khúc rẽ đã thấy Thường Hỉ đứng ngoài cổng đợi.

Tiểu thái này mới hai mươi tuổi, dáng người cao gầy như que củi, con mắt khôn khéo như chuột nâu. Nhìn thấy bóng hình Bảo Ninh từ xa đi đến, khoé miệng Thường Hỉ tươi cười, đảo mắt nhìn Bùi Nguyên bên cạnh, hắn nói thầm một tiếng “không xong rồi”. Hắn lại chọn sai thời điểm, đụng phải vị sát thần này,

“Khách quý lâu ngày gặp được.” Bùi Nguyên chậm rãi đi tới cổng, khoác hai cánh tay nhìn về phía Thường Hỉ: “Chủ tử của ngươi phái ngươi đến đây là gì.”

Thường Hỉ không dám mở miệng, hắn muốn đuổi Bùi Nguyên đi, chậm rãi nói: “Nô tài đến đây, ừm, thực ra không liên quan đến điện hạ…”

“Nói chậm như vậy, xem ra khó mà mở miệng.” Ngón tay Bùi Nguyên vuốt cầm: “Vậy đừng nói nữa, Trần Già, bắt hắn lại cho ta, khiêng đồ đến đây.”

Thường Hỉ quá sợ hãi, hắn không biết vì sao Bùi Nguyên đột nhiên thô lỗ như thế, vung vẩy tay hai cái lùi lại: “Tứ điện hạ, người đừng tàn bạo như thế!”

Không ai để ý hắn. Trần Già búng tay thành tiếng, bảy tám thị vệ từ đằng sau chạy ra, tay cầm binh khí bao vây những người Thường Hỉ mang theo. Thường Hỉ trợn mắt há mồm, vô thức quay đầu muốn chạy, Trần Già đạp đầu gối hắn một cái khiến hắn ngã ập xuống đất, tay cầm trường đao kề cổ uy hiếp Thường Hỉ: “Không được nhúc nhích!”

Sau đó ra lệnh: “Mang đồ vật tới đây.”

Nhưng binh lính kia như tên cướp, đoạt mấy cái rương kia đi, Thường Hỉ đập tay xuống đất, bi phẫn nói: “Tứ điện hạ, vật này không tặng ngài, ngài đừng trắng trợn cướp đoạt!”

Bùi Nguyên quay người đi, vừa nghe thấy lời nói của hắn lại quay đầu: “Không phải tặng ta thì đặt trước cửa nhà ta làm gì?”

“Là cho Tứ Hoàng tử phi!” Thường Hỉ nói lớn: “Điện hạ nhà thần nói vậy!”

Nghe được lời kia, sắc mặt Bùi Nguyên bỗng lạnh xuống, Bảo Ninh cũng kinh ngạc.

Nàng không có ấn tượng gì về Bùi Tiêu, cảm thấy nam nhân kia lãnh đạm như người câm điếc, hắn ta thờ ơ để mặc Quý Gia Doanh náo loạn. So với Bùi Nguyên lúc đầu, nàng còn chán ghét hắn hơn. Bùi Tiêu không phải có tình ý với nàng chứ, mang những thứ này tới làm gì?

Bùi Nguyên không kiên nhẫn phất tay, ra hiệu Trần Già thả hắn ra, hàm dưới khẽ nhếch: “Nói!”

Người Thường Hỉ đầy bụi đất đứng lên, cẩn thận nghiêng mắt nhìn sắc mặt Bùi Nguyên: “Hai nước đang giao chiến, đừng chém đầu.”

Bùi Nguyên cười, vuốt cằm nói: “Ta không giết ngươi.”

Thường Hỉ nhẹ nhàng thở ra. Hắn khẽ nhếch môi, thuật lại lời nói: “Hôm nay Trắc phi nương nương làm hành động vô lễ, điện hạ nhà thần mang những vật này đến đây, trước tiên thay Trắc phi nương nương tạ lỗi với Tứ Hoàng tử phi. Thứ hai, điện hạ rộng lượng, biết được hoàn cảnh nhà Tứ điện hạ có hơi quẫn bách, Tứ Hoàng tử phi không có đồ trang sức để mang, y phục quý để mặc. Điện hạ nhà thần nói, Tứ Hoàng tử phi là phú quý trời sinh, đẹp như Lạc thần, chỉ có hoa phục gắn trân châu mới hợp với người…”

Nghe được mấy lời này, Bảo Ninh ngây người.

Nàng quay đầu nhìn thần sắc của Bùi Nguyên, chỉ thấy sắc mặt hắn đen như đít nồi, đã nổi giận đến cực hạn.

Thường Hỉ run rẩy không dám nói tiếp.

Qua lúc lâu, Bùi Nguyên nghiến răng nói: “Ngươi thật to gan!”

“Điện hạ nhà thần chỉ có ý tốt…”

Bùi Nguyên chợt tiến lên một bước. Thường Hỉ cho rằng Bùi Nguyên muốn đạp hắn, hốt hoảng lùi lại, nhưng đau đớn như dự định không có, chỉ nghe tiếng “bang” thật lớn. Bùi Nguyên rút trường đao của Trần Già.

Thường Hỉ trốn sau lưng Trần Già, khóc lóc nói: “Đã bảo không chém đầu…”

Bùi Nguyên tức giận nghiêng mặt nhìn hắn, cầm đao đặt lên một cái rương, vung tay chém xuống. Mảnh gỗ vụn bay tán loạn, bóng bạc thấp thoáng, qua một lúc, cái rương đầu tiên bị chia thành hai nửa.

Một hộp đầy trân châu bị làm hỏng, trân châu nhỏ của Nam Hải óng ánh mượt mà rơi đầy trên đất, nằm trên đống trang sức rơi vãi, một mảnh hỗn đoạn nhìn lóa mắt.

Thường Hỉ đau lòng cảm thán.

Bùi Nguyên càng chấn kinh, biết Bùi Tiêu bỏ ra rất nhiều tiền. Nhưng nàng không biết vì sao hắn cho nàng nhiều đồ quý giá như vậy?

Bùi Nguyên quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bảo Ninh, ý chua trong lòng như dời sông lấp biển.

Không phải hắn chưa từng đưa nàng đồ quý giá, bất kể thứ gì hắn đều cầm tới trước mặt Bảo Ninh nhưng chưa từng thấy dáng bẻ này của nàng. Dù sao chỉ là nam nhân lạ mặt, một ân huệ nhỏ cũng khiến nàng vui?

Thấy ánh mắt quỷ dị của Bùi Nguyên, Bảo Ninh đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì, lòng dạ Bùi Nguyên hẹp hòi, Bảo Ninh đã lĩnh ngộ nhiều lần.

Nhưng lần này nàng không thể nói rõ, huống chi ở đây có nhiều người, không có cách nào để nói.

Bảo Ninh nghĩ đến vết xe đổ của Mạnh Phàm, nếu Bùi Nguyên cũng vì chuyện này trở mặt với nàng, nàng sẽ ngay lập tức đuổi hắn ra ngoài.

Bầu không khí lâm vào lúng túng im lặng.

Bảo Ninh mở miệng trước: “Thường công công, hình như Thái tử điện hạ có hiểu lẩm, vật này chúng ta không thể nhận…”

“Nhận đi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống vì sao không muốn.” Bùi Nguyên cắt ngang lời nàng, ngữ khí của hắn âm trầm, rõ ràng là âm dương quái khí, Bảo Ninh thở dài, vẫn nên nghe lời hắn.

Bùi Nguyên không nhìn Bảo Ninh, hắn nhấc đao dò xét cái rương lớn đằng sau. Bao bọc rất kỹ, không biết bên trong đặt thứ gì. Bùi Nguyên đặt mũi dao trước ổ khoá, dừng lại một chút rồi chặt, người bên cạnh lập tức mở nắp ra, bên trong có mấy con cá vàng đầu lân vùng vẫy.

Bùi Nguyên hỏi: “Mang cá tới làm gì?”

Thường Hỉ khó khăn nói: “Nghe nói, nghe nói Tứ Hoàng tử phi thích…”

Lửa giận trong lòng Bùi Nguyên dâng tận cổ họng. Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy lưỡi dao khuấy nước bên trong: “Còn dò hỏi rõ ràng?”

Bảo Ninh đứng một bên, nàng biết Bùi Nguyên muốn gây chuyện, nàng không có ý quản, muốn nhìn Bùi Nguyên reo rắc tức giận ra sao.

Hắn lại trầm mặc nhưng tay nắm chuôi đao nổi gân xanh như đang nén giận.

“Thái tử thật rộng lượng, nếu như ta khách khí với hắn, xem như bản điện đây quá hẹp hòi. Những vật này bản điện xin nhận, mời Thường công công trở về thay bản điện chuyển lời tạ ơn. Bản điện chẳng những muốn cảm tạ hắn, còn muốn đáp lễ. Nhưng thật xấu hổ, ví tiền rỗng tuếch, không có vật gì tốt để tặng, vậy cho hắn một kỳ cảnh đi.”

Ánh mắt Bùi Nguyên quét qua Thường Hỉ: “Thưởng hắn một người cá.”

Thường Hỉ vui mừng, cảm thấy mình đã lập công lớn, nhưng nghe những lời này của Bùi Nguyên hắn thấy sống lưng mình lạnh toát, gió giật mạnh.

Bùi Nguyên nhìn Trần Già ngoắc ngoắc ngón tay, thì thầm vài câu với hắn, Trần Già nhận lệnh, Bùi Nguyên ôm vai Bảo Ninh đi vào trang viên, không quan tâm sự tình sau lưng.

Bảo Ninh không hiểu, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng vừa phân phó gì thế?”

Sau lừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Thường Hỉ, sau đó miệng hắn bị chặn lại phát ra tiếng ô ô, Bảo Ninh nghi hoặc muốn quay đầu nhìn nhưng bị Bùi Nguyên chặn: “Nàng không cần quan tâm.”

Bảo Ninh đành phải từ bỏ.

Nàng không thấy sự việc sau lưng, Thường Hỉ bị lột hết y phục, chỉ để lại mỗi cái quần lót, ống quần bị quấn chặt, từ hông trở xuống lấp đầy cá chép, chúng vừa lạnh, vảy lại cứng chà xát vào bắp chân của hắn, Thường Hỉ đau đớn kêu. Hắn muốn giãy dụa nhưng tay chân bị trói lại, eo cũng bị giữ chặt, mấy con cá kia chỉ có thể ở trong quần.

Trần Già lại vớt một con, nhét đầu có vào miệng hắn, Thường Hỉ muốn kêu nhưng không được.

Hắn bị ném vào rương chứa nước, Trần Già đích thân hộ tống hắn về phủ Thái tử.

***

Trên đường về tiểu viện tử, Bùi Nguyên âm hiểm nặng nề, hắn không nói lời nào, Bảo Ninh cũng không mở miệng dỗ dành.

Viên Tử thấy Bảo Ninh quay về, vui vẻ chạy tới ôm chân nàng, giọng nói nũng nịu: “Di di, người ra ngoài rất lâu, con nhớ người.”

Bùi Nguyên cay đắng hỏi: “Vậy à? Ngươi không nhớ ta?”

Viên Tử ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, quay đầu chạy đi chơi.

Bùi Nguyên mắng: “Cha nào con đấy, chỉ khiến người ta căm ghét!”

Bảo Ninh bất lực nhìn hắn, Bùi Nguyên chắp tay sau lưng, không để ý Bảo Ninh, trực tiếp đi vào phòng,

Một lát sau, Lưu ma ma bưng bữa tối lên, đến khi ăn xong, cho dù chết Bùi Nguyên vẫn giữ bộ dáng kia. Tự Bảo Ninh rửa mặt, trải giường chiếu, một câu cũng không nói với hắn.

Đèn trong phòng thắp sáng, Bảo Ninh thay áo trong, thu dọn đồ, ngồi trên giường thoa hương cao lên mu bàn tay. Bùi Nguyên ngồi cạnh bàn lau thanh đao không quan tâm đến, thi thoảng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Hắn không biết mình đang khó chịu cái gì. Căn bản không có lý do. Hắn không tức giận với Bảo Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng chua chát, kìm nén lửa nhỏ.

Bùi Nguyên vụng trộm nhìn sắc mặt Bảo Ninh, tóc nàng rối tung xõa sau lưng, vòng eo tinh tế, phía trước ngực phồng lên, nàng chậm rãi thoát khỏi hình hài của thiếu nữ mới lớn, dần trưởng thành hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi môi thanh tú, lông mi thật dài, nhìn kỹ rất thuận mắt, nhiều người thích nàng cũng hợp tình hợp lý. Nhưng mà, nàng đã thành thân, sao bọn họ vẫn không có mắt!

Bùi Nguyên ném thanh đao lên bàn.

Bảo Ninh thở dài, đóng nắp lọ hương cao lại, để sang một bên, ấm ức hỏi: “Chàng muốn giày vò bao lâu mới chịu đi ngủ?”

Ánh mắt Bùi Nguyên nhìn chằm chằm nàng, thầm suy nghĩ, hay là hắn làm xích vàng, giam giữ nàng trong phòng, chỗ nào cũng không cần đi.

Bảo Ninh lắc đầu. Nàng đã đánh giá cao Bùi Nguyên, để hắn tự suy nghĩ quá khó khăn. Nhưng xem ra hắn không tệ, ít nhất không nổi giận, càng ngày tính khí hắn càng chuyển biến tốt đẹp, Bảo Ninh thấy mình nên cổ vũ hắn.

Bảo Ninh bước xuống giường đến sau lưng Bùi Nguyên ôm lấy hắn, cằm nàng gối lên hõm vai hắn: “Chàng đang nghĩ gì?”

Mới vừa rồi Bùi Nguyên đang nghĩ, nếu có xích vàng, hắnlên buộc trên tay hay chân nàng, bây giờ được Bảo Ninh ôm, những ý nghĩ âm u kia tan thành mây khói. Hắn không nỡ.

Bùi Nguyên nói: “Ta đang nghĩ, ta quá hối hận.”

Bảo Ninh hỏi: “Hối hận gì?”

Trên người nàng có mùi hương ấm áp, Bùi Nguyên nắm chặt tay, lại buông ra, kéo nàng vào trong ngực, giọng nói âm trầm: “Ta nên động phòng với nàng sớm một chút, sinh vài đứa con, có phải sẽ bảo vệ nàng tốt hơn?”

Bảo Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt Bùi Nguyên không giống nói đùa, nàng giật mình đứng lên muốn chạy.

“Nàng đi đâu?”

Một tay Bùi Nguyên vác nàng lên vai, nhanh chân bước đến đầu giường, quay người kéo màn, ôm nàng ngã xuống chăn mền.

***

Tô Minh Dứu sắp bị hù chết, nàng vừa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng động, nàng ở trong phòng rất tịch mịch cô đơn, thấy bên ngoài náo nhiệt muốn đi góp vui. Không ngờ sẽ gặp được Thường Hỉ! Hắn là thái giám hậu cần của Bùi Tiêu.

Cái này không có gì đáng ngại.

Nhưng mà, nàng còn nhìn thấy Triệu Tiền!

Tô Minh Dứu không khỏi nhớ lại một đêm vào năm trước…

Đến nay nàng vẫn không thấy mình sai, nàng là thê tử của Bùi Triệt, nàng không lo ăn mặc, sống trong vinh hoa phú quý nhưng thiếu mất tình yêu. Có ai không hy vọng được yêu thương? Bùi Triệt là người ôn nhu, hắn thích nha hoàn xấu xí luôn hầu hạ bên cạnh mình, nàng không thể tìm cảm tình của riêng mình sao? Công chúa còn dưỡng trai lơ, dựa vào đâu mà nàng không thể.

Triệu Tiền, Triệu Tiền… Hắn có nhìn thấy nàng không?

Tô Minh Dứu không muốn bị bắt gặp, nói như vậy, cuộc sống bình yên nàng muốn duy trì sắp bị phá vỡ.

Nhưng mà, nàng lại cảm thấy cô đơn.

Tô Minh Dứu cho nha hoàn lui xuống, nằm trên giường lo trái nghĩ phải, cuối cũng vẫn nói câu đành thôi. Triệu Tiền là thị vệ của Bùi Tiêu, dù hắn chỉ là kẻ vô danh nhưng vẫn là người của Bùi Tiêu, rủi ro đem lại quá lớn. Tứ đệ và Tứ muội đối đãi với nàng rất tốt, nàng không thể làm người vong ân bội nghĩa?

Cứ như vậy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.