Bùi Nguyên cho rằng Bùi Tiêu tới đón Viên Tử, muốn đưa ít lễ vật để báo đáp.
Hắn đi ra cùng Bảo Ninh, gió đêm thổi nhẹ, qua hai hàng cây mộc hương trồng thành lối nhỏ, thêm một khúc rẽ đã thấy Thường Hỉ đứng ngoài cổng đợi.
Tiểu thái này mới hai mươi tuổi, dáng người cao gầy như que củi, con mắt khôn khéo như chuột nâu. Nhìn thấy bóng hình Bảo Ninh từ xa đi đến, khoé miệng Thường Hỉ tươi cười, đảo mắt nhìn Bùi Nguyên bên cạnh, hắn nói thầm một tiếng “không xong rồi”. Hắn lại chọn sai thời điểm, đụng phải vị sát thần này,
“Khách quý lâu ngày gặp được.” Bùi Nguyên chậm rãi đi tới cổng, khoác hai cánh tay nhìn về phía Thường Hỉ: “Chủ tử của ngươi phái ngươi đến đây là gì.”
Thường Hỉ không dám mở miệng, hắn muốn đuổi Bùi Nguyên đi, chậm rãi nói: “Nô tài đến đây, ừm, thực ra không liên quan đến điện hạ…”
“Nói chậm như vậy, xem ra khó mà mở miệng.” Ngón tay Bùi Nguyên vuốt cầm: “Vậy đừng nói nữa, Trần Già, bắt hắn lại cho ta, khiêng đồ đến đây.”
Thường Hỉ quá sợ hãi, hắn không biết vì sao Bùi Nguyên đột nhiên thô lỗ như thế, vung vẩy tay hai cái lùi lại: “Tứ điện hạ, người đừng tàn bạo như thế!”
Không ai để ý hắn. Trần Già búng tay thành tiếng, bảy tám thị vệ từ đằng sau chạy ra, tay cầm binh khí bao vây những người Thường Hỉ mang theo. Thường Hỉ trợn mắt há mồm, vô thức quay đầu muốn chạy, Trần Già đạp đầu gối hắn một cái khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966823/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.