Chờ khi tấm màn mỏng được vén lên ngọn nến trên bàn đã cháy hơn nữa, không khí trong phòng ấm áp tràn ngập dư vị khiến người ta mơ màng.
Thanh âm Bùi Nguyên khàn khàn, cười hỏi: “Hương vị được không.”
Bảo Ninh đẩy mạnh hắn, che miệng, hai chân trần nhảy xuống giường nhổ thứ trong miệng vào thùng rác, ngượng ngùng quay đầu: “Lần sau đừng ra trong miệng ta!”
“Ta sai rồi.” Bùi Nguyên ngồi dậy, cả người trống không nhưng chẳng ngại, hai tay chống xuống mép giường, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Ta không nhịn được.”
Trên người hắn đổ mồ hôi, các cơ bắp phủ tầng bóng loáng nhìn có vẻ cường tráng, thân trên không mặc gì, hạ thân cũng không mặc gì! Bảo Ninh không khỏi nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng không dám nhìn hắn, nhổ sạch sẽ thứ trong miệng ra, cảm thấy vẫn có mùi lạ, nàng đến bên bàn lấy nước trà súc miệng.
“Không đeo giày bị nhiễm lạnh thì sao?” Bùi Nguyên đứng lên, đi đến cạnh nàng, đẩy nàng quay về giường, “Ngồi đi, ta chuẩn bị cho nàng.”
Bảo Ninh che mắt: “Chàng có thể mặc cái quần vào không!”
Tâm tình Bùi Nguyên vui vẻ, hắn chậm rãi rót nửa chén trà bưng đến bên miệng Bảo Ninh, trêu chọc nói: “Nàng cũng đã ngậm qua, còn sợ không dám nhìn?”
Bảo Ninh xấu hổ đến tức giận, nàng không biết phản bác hắn như nào, mở mắt quay sang chỗ khác không để ý hắn, ừng ực rót trà vào miệng. Bùi Nguyên cầm chậu nhỏ đến cho nàng nhổ nước trà, nhìn nàng ghét bỏ súc miệng mấy lần, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966825/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.