Khi hai người tới cửa là buổi sáng, khách khứa ra vào Quốc công phủ tấp nập, bây giờ yến tiệc trong phủ đã bắt đầu nên ngoài cổng khôi phục yên tĩnh như thường ngày, có vài thì vệ đang canh chừng.
Thấy Bùi Nguyên và Bảo Ninh đi ra, hạ nhân vội vàng cung kính cáo biệt.
Ven đường ra cổng không có cây xanh, nắng trưa gay gắt chiếu vào mắt đến khó chịu. Bùi Nguyên giơ tay áo che trước trán Bảo Ninh, đỡ nàng đi đến chỗ xe. Sau lưng hình như có người đi theo, Bùi Nguyên đoán được người kia là ai nhưng hắn không quay lại nhìn, vẫn giữ bộ dạng lười nhác như thường, trong miệng ngậm viên kẹo đường lấy từ phòng Hứa thị.
Đến trước xe ngựa, Bùi Nguyên đỡ Bảo Ninh lên xe, thấy nàng ngồi xuống, hắn buông rèm ra, tựa vào khung cửa nhìn về phía Trần Già: “Nói cho ta, lúc nãy ngươi đứng đấy làm gì?”
Sắc mặt Bùi Nguyên không vui: “Nếu ta không mở miệng nhắc nhở, chắc ngươi vẫn chống mắt nhìn nữ nhân bệnh hoạn kia la khóc om sòm.”
Trần Già hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không ạ…”
“Da thịt ngươi dày rồi?” Bùi Nguyên cắt ngang lời giải thích, ngón tay chỉ lên ba vai hắn: “Ta thấy mấy ngày nay người sống quá dễ chịu, hả?”
Trần Già vô cùng uỷ khuất: “Nàng ta là Trắc phi của Thái Tử.”
“Ngươi sợ Thái tử sẽ trách tội ngươi?” Bùi Nguyên lật viên kẹo trong miệng, chợt nghiêm nghị nói: “Đừng quên ai phát lương bổng cho ngươi!”
Trần Già bị hắn mắng đến khẽ run rẩy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966822/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.