“Ài, tỉnh dậy rồi à.” Bảo Ninh quay đầu thấy bóng dáng Viên Tử, hỏi hắn một câu: “Đói bụng chưa?”
Viên Tử lắc đầu, nắm tay cọ vào quần, thần sắc bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Bây giờ a di bận việc, không thể chơi với con được.” Bảo Ninh bế hắn lên, dịu dàng nói: “Viên Tử đi tìm Lưu ma ma chơi, được không?”
Viên Tử đáp ứng, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi.
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn giống như con thỏ nhỏ vui sướng, quay đầu nhìn Bùi Nguyên. Hắn mở mắt ra, cũng nhìn về phương hướng đấy.
Bảo Ninh dừng một chút nói với Bùi Nguyên: “Ta cảm thấy kỳ thực Viên Tử không ngốc một chút nào, chỉ là không thích nói chuyện thôi. Chàng xem vừa rồi thằng bé nhảy cao như thế.”
Bùi Nguyên gật đầu: “Đứa nhỏ này có chút thú vị.”
“Ta cũng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.” Bảo Ninh ngồi bên cạnh, bôi thuốc cầm máu cho hắn, “Nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Bảo Ninh vừa nói vừa mở nắp bình thuốc, nàng cúi đầu lắc bột thuốc trong bình ra, chợt phát hiện con đỉa rơi trên chăn đã không thấy đâu nữa.
“Con đỉa đâu?” Bảo Ninh kinh ngạc, nàng đứng lên lật qua lật lại tìm kiếm, “Ơ, chuyện gì vậy, không lẽ nó biến mất?”
Nàng ngẩng đầu mờ mịt nhìn Bùi Nguyên: “A Nguyên, có phải ta ngớ ngẩn rồi không, vừa rồi đã đem con đỉa kia đi vứt chưa?”
Bùi Nguyên cũng cảm thấy khó hiểu, ngồi dậy tìm cùng nàng nhưng cũng không thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966816/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.