Chương trước
Chương sau
Khung cảnh quá mức quỷ dị, tim Bảo Ninh đập thình thịch, đầu ngón tay lạnh ngắt. Bùi Nguyên ôm nàng vào trong ngực, bất mãn nói: “Đêm đã khuya, đại tẩu không đi ngủ, đến đây làm cái gì?”

Lúc này Bảo Ninh mới kịp phản ứng, nữ nhân kia là Tô Minh Dứu. Trong trang viên này không có người thứ hai đang mang thai trừ nàng ta.

Viên Tử trông thấy Bảo Ninh, hắn thét chói tai, chạy xuống giường bổ nhào vào ngực nàng.

Tô Minh Dứu chậm rãi xoay người, Bảo Ninh nhìn sắc mặt của nàng ta không khỏi khiếp sợ. Nàng ta rất gầy, cánh tay và cẳng chân như que củi, chỉ có bụng nhô ra, cho dù khuôn mặt xinh đẹp cũng không che giấu được cảm giác kì quái. Trực giác nói với nàng nữ nhân trước mặt không phải người đơn giản, nhưng lại không nói ra được ở điểm nào.

Bảo Ninh trở nên cảnh giác. Bùi Nguyên kéo Bảo Ninh và Viên Tử ra sau lưng mình, tiến lên mấy bước lạnh lùng nói: “Đại tẩu từng gặp qua đứa bé này?”

“Đứa bé này.” Tô Minh Dứu nhìn chằm chằm Viên Tử sau lưng hắn: “Đứa bé này giống cha hay giống nương?”

Bùi Nguyên nhíu mày: “Đại tẩu là có ý gì?”

“Hắn giống cha hay giống nương hơn?” Tô Minh Dứu chậm rãi đi đến trước mặt Viên Tử, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Có người nói dung mạo ngươi không giống cha? Có người hoài nghi? Nếu như ngươi không phải cốt nhục của cha ngươi, làm sao bây giờ? Mẫu thân của ngươi sẽ bị đánh chết ư? Nàng sẽ bị nhét vào lồng heo dìm xuống sông, bị vạn người phỉ nhổ bởi vì nàng sinh hạ hài tử không phải cốt nhục của cha ngươi.”

Bùi Nguyên thận trọng nhìn nàng ta, Tô Minh Dứu giống như mất hồn, khác hoàn toàn hình tượng đoan trang cẩn thận ban ngày, nói những điều mà hắn không hiểu.

Bảo Ninh đem Viên Tử ôm vào trong ngực, Viên Tử không dám khóc, cắn chặt môi.

Tô Minh Dứu chậm rãi hỏi: “Cho nên, ngươi là giống cha ngươi hơn hay là giống nương ngươi hơn?”

“Đại tẩu!” Bùi Nguyên không thể nhịn được nữa quát lên: “Nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta chỉ có thể đem ngươi ném vào hồ để ngươi tỉnh lại.”

Tô Minh Dứu run rẩy, bỗng nhiên đứng thẳng người. Lý trí của nàng ta đã khôi phục, trong mắt có chút mất mát luống cuống, lại nhìn Viên Tử đang run lẩy bẩy. Thấy sắc mặt Bùi Nguyên trầm lạl, vội vàng nói: “Tứ đệ, ngươi nghe ta giải thích. . .”

Nàng lại không giải thích gì được.

Bảo Ninh hoà giải nói: “Có lẽ buổi sáng đại tẩu đi đường mệt mỏi, vừa rồi gặp ác mộng.”

Tô Minh Dứu cảm kích nhìn nàng một cái, vội vàng nói: “Đúng vậy Tứ đệ, ta chỉ là gặp ác mộng, đêm hôm khuya khoắt đánh thức các ngươi, thật ngại.” Nàng nói xong, muốn sờ mặt Viên Tử dỗ: “Đừng sợ, thẩm thẩm sẽ không làm ngươi tổn thương…”

Viên Tử né nàng ta, bàn tay đưa ra của Tô Minh Dứu xấu hổ cứng lại.

Nàng nuốt nước bọt, đứng thẳng người nghiêm mặt nói với Bùi Nguyên: “Tứ đệ, ta gả cho đại ca ngươi hơn bốn năm, rất nhiều chuyện ta đều biết, ta cũng biết băn khoăn của ngươi. Ngươi lo lắng ta từng tiếp xúc với Bùi Tiêu, phải không? Chưa từng có. Ngươi có thể điều tra, ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho ngươi, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không.”

Bảo Ninh nghĩ, Tô Minh Dứu quả thật như lời đồn, là người rất thông minh.

Vì những lời này của nàng ta, sắc mặt Bùi Nguyên quả nhiên tốt hơn rất nhiều, thản nhiên nói: “Đại tẩu nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta cũng đi ngủ đây.”

Tô Minh Dứu đáp lời. Bảo Ninh cũng cùng nàng nói từ biệt, nàng lo lắng Viên Tử bị kinh sợ dẫn hắn ra ngoài, ngủ cùng nàng và Bùi Nguyên.

Nhìn bọn họ đã rời đi, Tô Minh Dứu thở phào nhẹ nhõm, lùi lại dựa vào vách tường, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Nàng xoa bụng, lẩm bẩm nói: “Con của ta, ngươi lớn lên giống cha hay là giống ta? Tuyệt đối đừng giống cha, bị nhận ra thì làm sao bây giờ.”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Bảo Ninh dậy thật sớm làm bữa sáng rất phong phú.

Một là vì Viên Tử, hai là hôm nay đến ngày Bùi Nguyên giải độc, Bảo Ninh đau lòng muốn chăm sóc hắn tốt hơn.

Một đĩa tôm sông hấp, một lồng bánh bao nhân gạch cua, cháo thịt nạc, rau trộn gà xé tơ với dưa leo muối.

Ăn được một nửa, Trần Già chạy tới báo tin tức phủ nha của Lật Hồ, hôm qua không có ai đến báo án hài tử bị mất tích. Nhưng bọn hắn đã sắp người tìm từng nhà từng nhà, khoảng năm ngày sẽ có kết quả. Lật Hồ không lớn nhưng cách xa huyện thành xung quanh, nhà Viên Tử hẳn ở trấn Lật Hồ này, không tính là khó tìm.

Bảo Ninh phân phó Trần Già cho phủ nha một chút tiền thưởng để bọn họ thân tâm một chút. Trần Già lĩnh lệnh đi ra.

Bùi Nguyên chậm rãi lột tôm, đem tôm bóc vỏ bỏ vào trong chén Bảo Ninh, nhìn về phía Viên Tử. Mấy ngày nay không về được nhà, nghĩ Viên Tử sẽ buồn tủi không muốn ăn nhưng hắn ăn rất ngon lành. Hắn giống như không muốn về nhà, cũng không muốn gặp cha mẹ của hắn.

“Viên Tử.” Bùi Nguyên gọi, Viên Tử ngước mắt lên gọi cha.

Bùi Nguyên cười, không bắt hắn đổi cách xưng hô, ngược lại ôn hoà gắp đồ ăn cho hắn hỏi: “Gia đình ngươi đối xử với ngươi không tốt sao?”

Viên Tử nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Vậy họ đối xử với ngươi rất tốt?”

Viên Tử vẫn lắc đầu.

Bùi Nguyên lấy củ tỏi, cúi đầu lột vỏ thuận miệng hỏi: “Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?”

“Con nghĩ…” Con mắt của Viên Tử sáng ngời, “Con muốn ở lại chỗ này!”

Hắn nói lắp bắp không sõi, Bùi Nguyên cố gắng mới nghe ra cái gì, kinh ngạc nhìn Bảo Ninh.

Bảo Ninh hỏi: “Vì sao?”

Viên Tử không nói.

Bùi Nguyên thổi vỏ tỏi ở đầu ngón tay, chợt nhớ tới suy đoán của mình, hỏi Bảo Ninh: “Nàng có nghĩ đứa nhỏ này bị ngược đãi nên bỏ trốn không?”

“Không thể nào. . .” Bảo Ninh mím mím môi, “Chờ mấy ngày nữa xem quan phủ có tin tức gì không rồi nói sau, nếu thật sự như thế thì quên phụ mẫu của hắn đi, cũng không thể đẩy hắn vào ổ sói được.”

“Đừng.” Bùi Nguyên ngăn cản, cắn múi tỏi rồi cúi đầu húp cháo, “Gia đây tự sinh nhi tử, không cần nhặt con của người khác.”

Bảo Ninh hít một hơi, đẩy cánh tay hắn: “Đừng nói những lời như vậy trước mặt hài tử.”

“Được được được.” Bùi Nguyên bất đắc dĩ, “Không nói nữa.”

Bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa kịch liệt kèm theo tiếng hô kinh hãi của nữ nhân. Tiếng kêu của chó ngao rung trời chuyển núi, tay Bùi Nguyên run lên làm rớt miếng tỏi còn lại xuống đất.

Bảo Ninh tranh thủ thời gian đi ra ngoài xem.

Tô Minh Dứu ngây ngốc đứng ở cửa, Cát Tường cách nàng năm bước chân, nước bọt văng khắp nơi sủa ầm ĩ. Lưu ma ma cầm cây gậy đập trên mặt đất ngăn cản: “Cát Tường, Cát Tường đừng cắn, hù dọa phu nhân thì sao.”

Cát tường không nghe, nó không bị buộc xích cổ, chân sau đạp một cái nhào tới xé rách váy Tô Minh Dứu.

Lưu ma ma bị dọa sợ ném cây gậy đi, chạy tới dùng thân thể khống chế Cát Tường.

Tô Minh Dứu chưa hoàn hồn ngã ngồi xuống đất, tay níu lấy chiếc váy rách một nửa, cũng may bên trong còn quần nên không cắn vào chân.

Thân thể Lưu ma ma mập mạp, đem Cát Tường ép xuống hướng về phía hạ nhân hô: “Cầm dây thừng đến đây!”

“Đại tẩu, ngươi không sao chứ?” Bảo Ninh lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Minh Dứu, dìu nàng ta vào trong nhà, “Có đau bụng không? Ta cho người mời đại phu tới!”

“Không sao.” Sắc mặt Tô Minh Dứu trắng bệch cười với nàng , “Ta nghỉ một lát là được.”

Bảo Ninh xin lỗi nói: “Đại tẩu, ta không biết tẩu đến đây, tính tình Cát Tường hung dã, nếu biết tẩu đến ta đã xích cổ nó.”

Bùi Nguyên đứng ở một bên một mực không nói gì. Viên Tử vẫn ăn cơm, nhét nửa cái bánh bao vào miệng, con mắt nhìn chằm chằm Tô Minh Dứu, bỗng nhiên nói: “Chó chỉ cắn người xấu.”

Mọi người đều ngây người. Sắc mặt Tô Minh Dứu biến đổi liên tục, một lời khó nói hết, ôm bụng nói: “Tiểu hài tử này có ý tứ gì chứ?”

“Đồng ngôn vô kị.” Bảo Ninh ra hiệu Bùi Nguyên đưa Viên Tử vào nội thất, quay đầu trấn an Tô Minh Dứu: “Trẻ nhỏ nói linh tinh, đại tẩu đừng để trong lòng. Hôm qua Viên Tử bị lạc trên đường, quan phủ đang tìm phụ mẫu nên hắn ở nhờ nhà ta.”

*Đồng ngôn vô kị: trẻ nhỏ nói lời không suy nghĩ.

Khoé miệng Tô Minh Dứu nở nụ cười: “Sớm tìm người mới tốt, hài tử có thân phận không rõ ràng ở trong nhà sợ người ta đàm tiếu.”

Bảo Ninh phụ họa, nàng nói: “Đại tẩu, thân thể người không sao chứ, vẫn nên tìm đại phu khám thì hơn.”

Tô Minh Dứu khoát tay. Bảo Ninh cũng không nói gì nữa. Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo .

Khâu Linh Nhạn là bài học lớn cho Bảo Ninh, sau khi trải qua chuyện đó nàng cảnh giác hơn với mọi người. Đối với đại tẩu vừa đến này nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều nên không quan tâm lắm. Bảo Ninh nghĩ thầm, nhiệm vụ của nàng là hầu hạ Tô Minh Dứu sinh xong hài tử, ăn ngon mặc đẹp, không bệnh không tật là được. Về phần những việc khác, nàng cũng không muốn nói tới.

“Đêm qua xảy ra chuyện như thế, ta đứng ngồi không yên muốn đến xin lỗi ngươi.” Tô Minh Dứu xấu hổ mở miệng, phá vỡ trầm mặc: “Không nghĩ ngươi nuôi chó trong tiểu viện, cũng đến đúng lúc các ngươi đang dùng bữa thật.”

Bảo Ninh hỏi: “Đại tẩu ăn sáng chưa?”

“. . . Đã ăn.”

Bùi Nguyên từ nội thất đi ra, hắn nghe thấy những lời này, đứng ở sau lưng Bảo Ninh hỏi : “Đại tẩu có muốn ăn thêm không?”

Tô Minh Dứu nói: “Ta không thể ăn được nữa.”

Nàng ta thấy xấu hổ, cảm thấy đôi phu thê này không có gì muốn nói, cũng không tự tìm phiền phức cho mình, vội vàng cáo biệt rời đi.

Bùi Nguyên cho người ta đưa nàng ta về.

Giày vò một hồi lâu, đồ ăn cũng nguội lạnh, may hai người đã ăn no, gọi Lưu ma ma lên dọn bát đũa xuống.

Bùi Nguyên nằm nghiêng trên giường nghịch ngọc bội treo trên eo, mí mắt khép hờ nhìn hai người chằm chằm.

Bảo Ninh cầm một hạt đậu nhỏ vẽ mấy vòng tròn, nàng cùng Viên Tử tranh tài, ai ném nhiều hạt đậu vào trong vòng tròn hơn thì thắng.

Viên Tử chơi rất vui, Bảo Ninh cũng vui vẻ, Bùi Nguyên nghiêng mặt nghĩ thầm, hai người này thật sự là nhàm chán.

Ném hạt đậu, nhặt hạt đậu, không bao lâu hai người liền thấm ướt mồ hôi. Bùi Nguyên vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường nói: “Tới nghỉ ngơi một chút, ta kể chuyện xưa cho các nàng.”

Bảo Ninh vui vẻ chạy tới, tựa vào ngực hắn, Bùi Nguyên ôm vai nàng. Viên Tử ngồi xếp bằng ở một bên trông mong nhìn Bùi Nguyên.

“Ta sẽ kể chuyện ma.” Khóe miệng Bùi Nguyên nhếch lên cười, ngón tay gõ nhịp lên vai Bảo Ninh, hỏi, “Các nàng thấy nhện bao giờ chưa?”

Bảo Ninh nói: “Đương nhiên thấy qua.” Viên Tử cũng gật đầu.

“Một số loại nhện có độc, nếu như ăn nhầm sẽ chết. Nhưng có một loại nhện mặc dù có độc, ăn phải lại không chết mà sẽ biến thành người nhện” Bùi Nguyên chậm rãi nói, “Xưa có một thư sinh lên kinh thành tham gia khoa cử, một ngày mưa tối, hắn đi qua rừng núi hoang vu nhìn thấy một toà miếu, vội chạy vào trú. Thư sinh không có tiền, lương khô đã ăn hết, chỉ có thể ăn trái cây cúng trong miếu nhưng hắn không biết những trái cây này không phải kính phật, mà là kính một loại nhện. Người ta đồn ngôi làng dưới chân núi bị loại nhện nguyền rủa, sẽ có ngày loại con nhện này giết sạch chúng sinh.”

Bảo Ninh khẩn trương nắm chặt tay áo của Bùi Nguyên, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Thư sinh ăn phải trái cây bị nhện đẻ trứng bên trong, một lúc hắn nuốt mấy con nhện con vào bụng, lúc ấy còn cảm thấy có chút ngọt”

Bảo Ninh hỏi: “Sao nữa?”

“Hắn ăn xong tìm một góc ngủ. Nhưng tới nửa đêm, cuống họng bỗng nhiên càng ngày càng ngứa, hắn nói không ra lời liền bừng tỉnh, dùng ngón tay móc họng, kết quả lôi ra một túm mạng nhện. Thư sinh bị doạ sợ, càng móc nhưng mạng nhện trong cổ họng càng ngày càng nhiều, dần dần hắn không thở được nữa.”

Bảo Ninh hỏi: “Hắn chết rồi?”

“Về sau cánh tay trái của thư sinh bị đứt, chân cũng gãy. Tại chỗ gãy rất nhanh mọc ra hai cái chân nhện, phía trên che phủ lông tơ. Bụng hắn cũng bắt đầu phình to lên như bụng của nhện. Còn mặt bên trái của hắn giống một cái chuông lớn. Hắn biến thành người nhện, học những đặc tính của nhện, rất nhanh biết bò trên tường”

Bảo Ninh hỏi: “Sau đó thì sao?”

Bùi Nguyên lười biếng nói: “Sau đó hắn xuống núi ăn sạch người dân ở thôn kia, hết truyện.”

Bảo Ninh suýt không thở nổi, nghĩ tới bộ dạng kì quái của người nhện kia, mồ hôi sau lưng nàng chảy ròng ròng. Thật là đáng sợ.

Bảo Ninh vội vàng nhìn Viên Tử, nàng sợ hắn bị Bùi Nguyên hù doạ, vừa định kéo vào trong ngực trấn an, ánh mắt nàng ngờ vực nhìn.

Viên Tử lắc đầu, kiên định nói: “Không phải, ăn nhện sẽ không chết, cũng sẽ không biến thành người nhện.”

Hắn khó nói một câu rõ ràng lưu loát như một đứa trẻ năm tuổi.

Bùi Nguyên hứng thú hỏi: “Vì sao?”

Viên Tử nói: “Ta, ta đã nếm qua rất nhiều.”

“Có phải ngươi buồn ngủ nên nói mơ?” Bảo Ninh cười, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã lên đỉnh đầu: “Ngươi nên ngủ trưa.”

Nàng sửa sang y phục cho Viên Tử, kéo bàn tay nhỏ của hắn đi sang phòng cách vách: “Đi thôi, di di đưa ngươi đi ngủ.”

Viên Tử nghe lời.

Nhân lúc Viên Tử ngủ, Bảo Ninh lấy một con đỉa to ra, cho Bùi Nguyên giải độc lần hai trong tháng. Hai người đã rất quen thuộc quá trình này, ngoại trừ lần đầu, đau đớn còn lại mọi chuyện đều tốt, Bùi Nguyên có tinh thần cùng Bảo Ninh nói chuyện phiếm. Đỉa hút ra một ít máu đỉa màu đen đặc không khác gì lần trước.

Mỗi khi như vậy, Bảo Ninh đều lo lắng, nàng không biết biện pháp của Minh di nương đến cùng là có tác dụng hay không, thân thể Bùi Nguyên có thể chèo chống bao lâu. Hắn có đột nhiên ngã xuống không? Điều này không ai có thể nắm chắc.

Nhưng lại không cách nào khác. Chỉ có thể ở bên hắn ngày nào hay ngày đó, có lẽ thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

Con đỉa kia hút no máu, cả người nó cứng đờ rồi rơi xuống chân . Bởi vì mất máu, Bùi Nguyên cảm thấy mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bảo Ninh đi cất bình thuốc

Viên Tử tỉnh ngủ, hắn lảo đảo đi vào phòng hai người nhưng không ai nhìn thấy.

Thấy bên người Bùi Nguyên có con đỉa màu đen mập mạp, hắn nhặt lên nhìn một chút, không chút suy nghĩ mà đưa vào trong miệng.

*Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: mọi chuyện đến tận cùng rồi sẽ êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng. Bởi mỗi người đến trong đời này, sự xuất hiện, đều có ý nghĩa và xứng đáng được hạnh phúc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.