“Chàng nói gì vậy.” Bảo Ninh vội đập cánh tay hắn: “Không được đùa trẻ nhỏ như thế, đừng làm chúng khóc.”
Bị khiển trách, Bùi Nguyên không dám chọc ghẹo Viên Tử nữa, đưa rau hẹ cho hắn: “Ăn đi.”
Hai con chó ngửi được mùi hương cũng lao vọt tới. Lông Cát Tường cụt ngủn, nó nhe răng nhìn Bùi Nguyên, Bùi Nguyên lười để ý tới nó, trong miệng ngâm nga ca kịch, tay xiên chân gà vào que. A Hoàng ngoan ngoãn cọ vào bắp chân nịnh hắn, quần Bùi Nguyên vén tận đầu gối, phần bắp chân lộ ra bị nó cọ đến ngứa, muốn cầm miếng xương gà đuổi nó đi.
Bảo Ninh nhìn thấy vội ngăn lại: “Đừng cho nó ăn thứ này, xương gà mắc vào cuống họng thì sao.”
“Yếu vậy?” Bùi Nguyên ném xương gà lên mâm, cầm miếng thịt heo lên, nhìn A Hoàng huýt sáo: “Đến đây, lạy vài gia vài cái.”
Bảo Ninh cười nhìn hắn, cảm thấy người này thật ngốc, nàng lắc đầu.
A Hoàng nhăn nhó bật hai chân trước lên vái hắn hai cái, Bùi Nguyên hài lòng gật đầu, ném thịt vào miệng nó.
Cát Tường cũng muốn ăn, vọt tới trước mặt Bùi Nguyên sủa, Bùi Nguyên nói: “Muốn ăn không? Mày lăn một vòng đi.”
Bảo Ninh liếc hắn, nàng không muốn để ý nữa, lật mặt kia của nấm rải thêm ít phụ gia, hương thơm của gia vị quyện với mùi của nấm xông vào mũi.
Chắc xiên nấm đã chín, Bảo Ninh cầm lên thổi một chút rồi đưa đến bên miệng Bùi Nguyên: “Nếm thử xem ngon không?”
Bùi Nguyên nghiêng đầu cắn một miếng, nấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966812/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.