Chương trước
Chương sau
Bảo Ninh bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, ngập ngừng hỏi: “Chàng dạy cái gì?”

“Không phải nàng thích trẻ con sao?” Bùi Nguyên cười nhìn nàng. Nhuyễn giáp được đặt cạnh tường, hắn đứng dậy rồi quỳ một gối, ép Bảo Ninh tựa vào tường, nghiêng cổ cởi y phục.

Ánh nến bị khuất, Bảo Ninh hơi ngước đầu, nàng ngồi trên bóng của Bùi Nguyên.

Hắn rất nhanh cởi sạch y phục, ném áo trong xuống đất, lộ ra thân trên cường tráng. Cơ ngực phập phồng bóng loáng, tám múi trên bụng xếp đều nhau, vòng eo trượt xuống, quang cảnh phía dưới bị lưng quần che lại. Trên người Bùi Nguyên có không ít vết sẹo, nhưng trong tình cảnh này, vẻ đẹp không bị phá hư mà càng điểm tô vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh.

Trước kia nàng từng nhìn qua, nhưng hôm nay, có lẽ do không khí mập mờ, Bảo Ninh bị hắn dọa đến ngốc.

Bùi Nguyên nhìn chằm chằm cần cổ ngày càng hồng của nàng, khóe môi mỉm cười. Hắn để tay trên đai lưng, chậm rãi tháo, mới được một nửa, hắn dừng lại kéo tay Bảo Ninh lên: “Nàng làm đi.”

Ngón tay Bảo Ninh run lên, nàng vội vàng rút tay lại: “Ta không.”

“Sao vậy?” Bùi Nguyên nói: “Lúc sáng là nàng buộc cho ta mà.”

Hắn siết chặt cổ tay nàng, lần này không đưa lên đai lưng mà ác ý hướng tay nàng xuống dưới, xúc cảm ở chỗ kia khiến Bảo Ninh khẽ run.

Bùi Nguyên hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Ta không biết.” Bảo Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ muốn nhỏ máu: “Ta không biết.”

“Nàng từng chạm vào, quên rồi?” Bùi Nguyên nắm chặt tay nàng, không cho nàng chạy thoát, gắt gao đặt tại chỗ kia. Bảo Ninh phát hiện xúc cảm trong lòng bàn tay từ từ thay đổi, cứng rắn, nóng bỏng.

Bùi Nguyên nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Đại trùng tử khạc ra nước, nước màu trắng đục, hơi dính, lòng bàn tay nàng rất nóng, có chút tanh.”

Bùi Nguyên điều khiển tay nàng chậm rãi chà xát, Bảo Ninh phát giác ánh mắt hắn thay đổi, hơi thở ngày càng nặng nề.

Bùi Nguyên lấn người lên, đè môi mình vào tai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn nếm thử không?”

Bảo Ninh sắp khóc lên. Nàng cảm thấy Bùi Nguyên sao có thể lưu manh như vậy, trước kia hắn chỉ không đứng đắn, không biết nói chuyện.

Bùi Nguyên cắn vành tai nàng, cười nhẹ: “Sợ gì, sau này còn tiếp xúc thân mật hơn, chờ nàng lớn một chút sẽ không bị thương.”

Ngón tay hắn vuốt bụng dưới của Bảo Ninh: “Ta sẽ đi vào nơi này, rất thoải mái.”

Ngữ khí của hắn như kẻ xấu, Bảo Ninh núp trong khuỷu tay Bùi Nguyên, cuối cùng nhịn không được mà rơi nước mắt.

Bùi Nguyên không có ý định buông tha cho nàng, bàn tay vẽ lên bụng vài vòng, hỏi nàng: “Ninh Ninh, nàng cảm thấy, đại trùng tử chui vào bụng nàng, chỗ này này.” Hắn xoa rốn của Bảo Ninh: “Không biết nó phình lên thành hình dạng gì? Ừm, chẳng hạn như, sẽ bị kéo căng ra.”

Bảo Ninh gạt tay hắn, muốn quay người bò ra ngoài: “Ta không biết, ta không muốn nói chuyện với chàng…”

Bùi Nguyên kéo cổ chân nàng lại, bóp cằm nàng, cười hỏi: “Nàng không muốn trẻ con sao? Dù sao phải giải thích trước mới sinh được.”

Bảo Ninh lắc đầu liên tục: “Ta từ bỏ, từ bỏ.”

“Nàng không tự quyết định được.” Bùi Nguyên khẽ cắn má nàng, hung hăng mút một cái, bàn tay tiến ra sau lưng nàng tháo dây buộc: “Ninh Ninh ngoan, nàng thấy ta khó chịu muốn chết đây này, thịt không cho được vào miệng, nàng cũng phải cho ta húp ít nước, để ta sờ…”

Bảo Ninh đáng thương bị đẩy vào góc nhỏ, nàng cắn môi, chẳng được bao lâu, mắt hiện lên tầng sương mù.

***

Bảo Ninh cực kì hối hận, không nên cho hắn ăn no như vậy. Người này tinh lực tràn đầy như dã thú, ôm nàng từ nhuyễn giáp lên bàn trà, từ bàn trà đến bàn trang điểm, cuối cùng nhào lên giường.

Sáng hôm sau vén lên xem, hai khối thịt của nàng còn đỏ ửng.

Nàng sờ môi, vẫn sưng.

Bùi Nguyên thỏa mãn, ánh mắt sáng hơn bình thường, đau lòng mổ xuống khóe môi nàng: “Trách ta nặng tay, ta không nghĩ nàng yếu ớt như thế, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, chỉ mút, không cắn.

Bảo Ninh không tin mấy lời vô nghĩa của hắn, nàng đá hắn ra. Nằm nghiêng dựa vào tường, từ từ nhắm hay mắt, nàng không muốn nói nửa câu với hắn.

Bùi Nguyên sờ mũi một cái, tự giác đứng dậy lấy nước rửa mặt cho nàng, lại đi vào phòng bếp nhỏ làm điểm tâm, tỏ vẻ hiếu khách.

Lưu ma ma đã bắt đầu làm, tối hôm qua Bảo Ninh đã đưa thực đơn cho bà, chỉ nấu cháo tía tô thịt bằm.

Lá tía tô hôm qua hái được, rửa sạch rồi cho vào nước nóng, vớt ra sạch nước rồi bằm, trộn thêm ít muối, cho vào là nấu xong cháo. Mùi thơm ngát bay ra, ăn rất ngon.

Thêm ít hành lá cùng trứng tráng, một đĩa tỏi với cà muối là đủ.

Bùi Nguyên không thể giúp, hắn nấu Bảo Ninh không thích ăn, chỉ đứng một bên chờ.

Buổi sáng, tiểu viện tử tràn đầy sức sống, khi mặt trời lên ve bắt đầu gọi. Hai chân Bùi Nguyên giang rộng ngồi trước cửa nhìn chằm chằm gốc cây cách đó không xa, một lúc sau hỏi Lưu ma ma: “Mấy ngày nữa vào tiết nóng, ngươi tìm mấy người nhổ lá cây kia, phu nhân có thích ăn không?”

Tay Lưu ma ma run một cái, do dự nói: “Chắc không thích ạ? Thứ kia quá dọa người.”

Bùi Nguyên “ừ” một tiếng: “Đúng là rất đáng sợ, nhưng lá nó xốp giòn, mùi vị không tệ, hôm nào ta tự làm cho nàng nếm thử.”

Lưu ma ma nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, bà cảm thấy Bùi Nguyên của hiện tại và trước kia không giống nhau. Trong ấn tượng của bà, tính tình Tứ Hoàng tử cường thế, luôn âm hiểm nặng nệ, rất ít khi cười, không dễ chọc. Ở cùng đôi phu trẻ ba tháng, Bùi Nguyên chưa nói đến năm câu với bà, không phải kêu bưng trà thì đổ nước.

Nhưng ngữ khí vừa rồi của hăn, mặc dù không ôn nhu, tốt xấu vẫn ôn hòa.

Nói đến chuyện của Bảo Ninh càng ôn hòa hơn, hắn như nam nhân bình thường, gặp món gì ngon trên phố đều mua thêm một phần, mang về cho thê tử nếm thử.

Lưu ma ma cười: “Tiểu phu nhân nhất định sẽ vui.”

Bùi Nguyên gật đầu, không nói gì nữa.

A Hoàng tỉnh ngủ chạy ra ngoài chơi, nó quay đầu thấy Bùi Nguyên, vui vẻ chạy tới. Hắn đưa tay chọc ghẹo nó, một lát sau, A Miên cũng chạy tới, miệng ngậm bông hồng Bảo Ninh trồng dưới cửa sổ.

Bùi Nguyên nhìn thấy lòng đột nhiên nhảy dựng lên, vội vỗ trán nó: “Nhanh nhanh nhanh, trả lại đây, mày gặm hoa của nàng làm gì, đợi nàng tỉnh lại trút giận lên đầu ta, nói ta kêu mày làm.”

A Miên kêu một tiếng, nhai nhai bông hoa, nuốt xuống.

Bùi Nguyên bật cười, chỉ vào mũi nó: “Mày có gan.”

Lưu ma ma lại kỳ quái nhìn hắn, khóe môi cong lên, thầm nghĩ, Tứ Hoàng tử nhìn không tốt thực ra vẫn biết dỗ người, nói chuyện cũng vui vẻ.

Lúc bê cơm về phòng, Bảo Ninh đã thức dậy, ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, thấy Bùi Nguyên bước vào cửa, nàng vội khép kín vạt áo, cảnh giác nhìn hắn.

Bùi Nguyên nói: “Yên tâm đi, ta không làm gì nàng, mau tới ăn cơm.”

Bảo Ninh nguýt hắn một cái, nửa tin nửa ngờ đi qua.

Bùi Nguyên bày lần lượt thức ăn trong hộp cơm lên, đặt đũa vào đúng vị trí, trông hắn như bà mẹ già, còn đút từng miếng cho nàng ăn. Bảo Ninh được hầu hạ, thái độ dần hòa hoãn, trên mặt lộ ý cười.

Bùi Nguyên nhìn nàng cười, lá gan cũng lớn hơn: “Ninh Ninh, nàng cần tiến bộ hơn, chuyện tối hôm qua có gì xấu hổ? Nàng phải học tập chăm chỉ, dành chút sức lực. Khi nào về kinh ta mua vài cuốn truyện cho nàng. Nàng nhìn vào tranh vẽ để học, nàng hiểu ý ta không?”

Nụ cười của Bảo Ninh dần tắt.

Bùi Nguyên uống hết bát cháo, tiếp tục nói: “Nàng không cần bận rộn nghiên cứu, chuyện đấy có rất nhiều cách làm, chúng ta từ từ thảo luận… Ài, nàng đạp ta cái gì?”

“Đừng ăn nữa, ra ngoài, đi ra ngoài!” Bảo Ninh cướp bát trong tay hắn, đẩy vai Bùi Nguyên đuổi đi, trợn mắt nói: “Đừng quay về.”

“Ta…” Bùi Nguyên vẫn muốn nói chuyện, Bảo Ninh lui vào của, phịch một tiếng, cánh cửa xém đụng vào chóp mũi hắn.

Bùi Nguyên không thèm để ý, dù sao hắn ăn no rồi, tâm tình cũng tốt, hắn sửa lại vạt áo, chậm rãi đi đến thư phòng.

***

Ăn sáng xong, Bảo Ninh đi cho mấy con vật nuôi ăn.

A Hoàng ăn cháo thịt, Cát Tường không đủ no, nó muốn ăn xương lớn, A Hoàng đang gặm xương bất động, nó chỉ có thể uống cháo. A Miên ăn cỏ trộn ít muối, dê thích ăn muối. Còn đỉa ăn ốc đồng, đỉa sinh sản ngày càng nhiều, một bữa mất một cân ốc đồng.

Bùi Nguyên vẫn như trước kia, cứ nửa tháng giải độc một lần, hiệu quả rõ ràng, hắn cũng quen đau.

Ngoại trừ trời mưa và lúc giải độc, hắn vẫn sinh hoạt như bình thường, Trước kia Bảo Ninh thích nhất những ngày mưa, nhưng bây giờ nàng ghét nhất.

Dù sao không còn cách khác.

Bảo Ninh đột nhiên nghĩ đến, hôm sau Bùi Nguyên sẽ về kinh, tuyệt đối đừng đụng phải ngày mưa. Dù sao hắn đi làm gì? Nàng không hỏi.

Có phải nàng quan tâm quá rồi không?

Trải qua chuyện của Quý Gia Doanh, Bảo Ninh luôn né tránh những thứ Bùi Nguyên cần giải quyết. Giống như lần này, nàng còn không dám hỏi, một phần không có lợi ích với nàng, còn có, nội tâm nàng đang né tránh.

Nàng thích khoảng thời gian yên tĩnh, hành động của Bùi Nguyên trái với mong muốn của nàng nên mặc kệ không hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bảo Ninh lại nghĩ, nàng có thể trốn tránh sao? Hai người là phu thê, sau này có con, cả đời khó tách ra. Phu thê như một, mỗi dự định của Bùi Nguyên đều ảnh hưởng đến nàng, bất kể là phúc hay họa, hai người đều cùng nhau đối mặt, đúng không? Không phải bịt mắt che tai là giải quyết được chuyện.

Nhưng mà, đối với Bảo Ninh mà nói, chuyện này có chút khó khăn.



Cho đỉa ăn xong, buổi sáng Bảo Ninh không làm gì khác. Nàng kéo ghế ra ngoài phơi nắng, vừa suy nghĩ chuyện mở cửa tiệm, vừa nói chuyện với Lưu ma ma.

Lưu ma ma ngồi bên cạnh giặt giày, bà nhớ lại lời nói lúc sáng của Bùi Nguyên, cảm thán: “Tình cảm của phu nhân và Tứ Hoàng tử thật tốt.”

Bảo Ninh cười: “Không phải, là rất tốt.”

Lưu ma ma nói: “Tiểu tỳ nghĩ lại, chỉ mong ước lúc còn trẻ tìm được lang quân tốt. Không cần nhiều tiền đồ, ít nhiều biết nóng biết lạnh, có thể an nhàn sinh sống là được. Chỉ là, nếu hắn không mất sớm như vậy, thần không phải làm nhũ mẫu ở Tướng quân phủ ngay khi hạ sinh được mấy ngày, cho tới bây giờ đến nhà cũng không có.

Bảo Ninh không nghĩ Lưu ma ma có quá khứ như vậy, nhất thời giật mình, nhịn không được hỏi: “Vì sao còn trẻ đã qua đời?”

Lưu ma ma thở dài: “Nói đến đây, thần cũng có phần sai, nếu thần cản hắn một câu sẽ không có kết quả như vậy.

Bảo Ninh nghi ngờ hơn: “Bệnh?”

Lưu ma ma nói: “Bị người ta đánh chết.”

Bảo Ninh bị dọa làm rơi sách trong tay. Nàng nhặt lên phủi bụi, không thể tin lặp lại: “Đánh chết.”

“Lúc thần gả cho hắn, hắn là du côn lưu manh, sống dựa vào sòng bạc. Thần không thích lấy người làm nghề đấy, nhưng trong nhà hắn có tiền, thần bị ép gả.” Lưu ma ma lắc đầu: “Sau khi thành thân, cuộc sống thần vẫn trôi qua như người thường, thần sinh được mấy đứa bé, lúc đầu khuyên hắn thu tay lại nhưng hắn không nghe. Về sau lo nghĩ chuyện con cái, thần lười quản.”

Bảo Ninh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cha hắn bị bệnh, phải bỏ ra rất nhiều cùng vàng bạc và vốn liếng chạy chữa. Hắn chưa bao giờ có cuộc sống nghèo khó như vậy, có thể vì chuyện này, hắn mới có dự định không tốt. Thần đã sớm để ý nhưng không quản, thần cảm thấy, chuyện của hắn không liên quan đến mình, thần là nữ nhân, quản tốt chuyện của mình là đủ sống.”

Bảo Ninh hỏi: “Chuyện kia… Sau đó thì sao?”

“Vào một ngày mưa, hắn muốn đi ra ngoài. Thần cảm thấy hắn không bình thường, quá hưng phấn, mà hơn nửa đêm đi ra ngoài làm gì? Nhất định không có chuyện tốt.”

Lưu ma ma tiếp tục nói: “Nhưng thần vẫn để mặc. Hài tử khóc, thần vừa đút sữa thì hắn đi. Bây giờ nhớ lại, thần rất hối hận, nếu lúc ấy nói một lời cản hắn, không cho hắn đi, có phải hắn sẽ không bị người ta đánh chết? Hoặc là sớm hơn một chút, thần quan tâm hắn nhiều hơn, hắn sẽ không đi đến bước kia?”

Bà để giày sang một bên, cầm khăn lau nước mắt, ngại ngùng cười: “Tiểu phu nhân, tiểu tỳ ở trước mặt người nói chuyện xấu.”

Bảo Ninh vỗ lưng bà an ủi: “Không sao.”

Nhớ lại chuyện cũ, Lưu ma ma không mấy dễ chịu, tâm Bảo Ninh cũng co lên. Nàng thấy sợ hãi, nàng ý thức quan tâm mình dành cho Bùi Nguyên quá ít, Bảo Ninh nghĩ, dù nàng không giúp được gì, ít nhất phải biết Bùi Nguyên làm gì.

Trượng phu của Lưu ma ma không liên quan tới Bùi Nguyên, tình cảnh bọn họ cũng khác nhau, nhưng câu “Bị người ta đánh chết” khiến Bảo Ninh liên tưởng đến chuyện không tốt.

Nàng có nên hỏi Bùi Nguyên cho rõ sự tình?



Trong thư phòng, Bùi Nguyên đang xem sổ sách luyện binh Trương Vân gửi đến, Ngụy Mông ngồi một bên nghiên cứu địa hình Lật Hồ.

Hắn mỏi chân, đổi tư thế khác, quay sang hỏi Bùi Nguyên: “Tiểu tướng quân, ta thấy ngươi như đang cởi quần đánh rắm, Giả Linh là ai? Là Đại tỷ phu của tiểu phu nhân, ngươi muốn biết tình huống của hắn sao không hỏi tiểu phu nhân. Nếu tiểu phu nhân không biết, kêu nàng gửi thiệp mời đến Sùng Viễn hầu phủ, trực tiếp hỏi Quý Hướng Chân, người nằm bên gối, nói bóng nói gió cũng có tin tức hữu dụng.”

Bùi Nguyên không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Nàng không thích những việc này, đừng phiền nàng.”

“Nhưng hai người là phu thê.” Ngụy Mông đứng lên đi đến, sốt ruột gõ xuống bàn: “Về lâu dài, nếu ngươi làm Hoàng đế, tiểu phu nhân chẳng nhẽ không học làm Hoàng hậu? Hoặc lui một bước, ngươi trở về Tế Bắc làm Tế Bắc vương, vậy nàng chính là Vương phi. Tế Bắc có chín trấn lớn, Vương phi không phải hư danh, phải gánh vác một phần trách nhiệm!”

Bùi Nguyên nâng mặt nhìn hắn, không vui nhíu mày: “Nàng là nương tử của ta, ngươi không có quyền ép buộc nàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.