Nếu vậy, ngươi đừng tha thứ cho cô.
Ngươi đừng tha thứ cho cô.
Đừng tha thứ cho cô.
Về phương thức yêu đương sai lầm, có thể nói Cơ Việt được mô tả theo cấp bậc sách giáo khoa.
Vệ Liễm rất bình tĩnh: "Được thôi."
Cơ Việt, huynh xong đời rồi, huynh vừa bỏ lỡ cơ hội sống sót cuối cùng đấy.
Vệ Liễm hỏi: "Còn thừa mấy căn lều? Ta nghĩ đêm nay chúng ta nên chia…"
Cơ Việt lập tức cho miếng thịt hươu vào miệng, cật lực đè nén biểu cảm đau khổ: "Ngươi vừa nói gì?"
Vệ Liễm: "...Không gì cả."
Chẳng chịu chia phòng chính là huynh, đòi cấm dục cũng chính là huynh.
Không thể hiểu nổi huynh nữa.
Tổn thương gân cốt một trăm ngày gì chứ, chỉ mượn cớ thôi, chắc chắn Cơ Việt biết bây giờ thân thể y đã hoàn toàn bình phục.
Thật hết cách với hắn.
Lần đầu Vệ Liễm chịu bó tay trước một người.
Mắt thấy Cơ Việt còn đang cố nhét miếng thịt hươu vào miệng, Vệ Liễm nhìn không nổi, giật lấy rồi ném đi: "Đừng ăn nữa."
A Manh vừa nuốt nguyên một con gà nướng, trông thấy miếng thịt bèn hí hửng chạy như bay tới, cúi xuống hít sâu một hơi.
Sau đó...
Thân hình lắc lư, nó lăn đùng ra đất rồi ngất xỉu.
Nó ngất xỉu.
Nó thế mà ngất xỉu.
A Manh ngay cả xác chết cũng không kén chọn, thế mà hôn mê bất tỉnh bởi một miếng thịt nướng trong tay Vệ Liễm.
Cơ Việt cố nhịn nhưng nhịn không nổi, ôm miệng cười sằng sặc, cười đến mức suýt tắt thở.
Vệ Liễm đứng dậy bỏ đi: "Ra dáng người một chút."
Cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153666/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.