Cơ Việt tỉnh lại từ trong giấc mộng, ậm à ậm ừ: "Gì mà tổn thương? Hả? Làm... làm tổn thương?" 
Hắn bỗng mở bừng mắt, xốc lại tinh thần. 
Vệ Liễm ngồi ngay đó, tấm áo trắng mỏng manh phác hoạ đường nét cơ thể duyên dáng, mái tóc tơ tằm đen như mực chảy xuống trước người rồi uốn lượn trên giường. 
Cơ Việt bật dậy, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. 
Làm tổn thương cái gì? 
Cái gì làm tổn thương? 
Vệ Liễm đã biết hắn phát hiện việc y tự làm bản thân mình tổn thương sao? 
Cho nên bây giờ muốn nói chuyện thẳng thắn ư? 
Cơ Việt bỗng căng thẳng. 
Hắn đã sẵn sàng nhận lỗi. 
Sau đó hắn nhất định phải tính sổ Vệ Liễm. 
Nhưng Cơ Việt còn đang suy nghĩ miên man thì đã thấy thanh niên trước mặt cụp hàng mi xuống. 
Y duỗi đôi tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng tháo đai lưng rồi cởi bỏ áo trong. 
Vải vóc mỏng manh trượt xuống, xếp từng lớp trên eo, để lộ đường cong rõ nét và làn da trắng tuyết. 
Xương hồ điệp phía sau lưng Vệ Liễm rất đẹp, dọc theo cột sống lướt xuống, có thể nhìn thấy hõm eo lõm sâu. 
Trời cao nhất định cực kỳ ưu ái Vệ Liễm, cho nên khi điêu khắc y mới cẩn thận tỉ mỉ như vậy, từ khuôn mặt đến cơ thể, không chỗ nào là không tinh tế hoàn mỹ. 
Vệ Liễm làm đến bước này, cảm thấy ý tứ của mình biểu đạt khá rõ ràng. 
Hắn là con người thì chắc chắn sẽ hiểu. 
Trong phút chốc ánh mắt Cơ Việt đầy dấu chấm hỏi. 
Sau đó hắn nhanh chóng mặc quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153665/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.