"Hai con đang thảo luận bí mật gì vậy?" Thư Nhã thấy không có người đi ra, muốn đi vào xem một chút, nhưng vừa mở cửa liền thấy một người có tư thế phiền toái, còn người kia thì vẻ mặt ngơ ngẩn.
"Đi thôi các bảo bảo," Thư Nhã từng tay lôi kéo hai người ra ngoài, "Lát nữa nói bí mật nhỏ sau, chúng ta bây giờ phải đi ra ngoài."
Nhà hàng là nơi tạo mối quan hệ trước tiên, vợ chồng Cù gia biết đây là để thể hiện tình bạn của chủ nhà.
Đào gia mới đến đối với nơi này không quen thuộc lắm, bọn họ cũng không chối từ, lần sau đổi lại cũng không sao.
Lúc Đào Uyên đến đây liền chú ý tới cái tên "Tầm Yên Các" ",anh đã nghe nói qua, hình như là nhà máy rượu lớn nhất, rất khó hẹn trước, mỗi món ăn đều có giá bốn con số, rượu thậm chí là sáu con số, có rất nhiều rượu trân quý.
Lần trước ký hợp đồng xã giao hắn nhờ trợ lý hẹn trước, được biết cuộc hẹn đã định vào mùa xuân năm sau, có tiền cũng không thể vào được.
Đào Uyên bình tĩnh đánh giá Cù Trữ một vòng, người đàn ông này có chiều cao tương đương với hắn, cao 1,85 mét, hắn ta ôn hòa như ngọc và trông dễ gần, nhưng Đào Uyên biết người này tuyệt không giống vẻ bề ngoài, đôi lúc lại toát ra ánh mắt hắn có thể nhìn ra đó là sự tàn nhẫn và sự quyết đoán mà một người vượt trội đã trau dồi trong nhiều năm.
Đào Uyên gần đây bắt đầu thích vẽ tranh phong cảnh, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trên tường treo một bức tranh phong cảnh rất đẹp, dãy núi mờ mờ phía xa bị một tầng màn sáng bao phủ, bóng mờ mờ ảo, lờ ờ mờ ảo mây khói chợt xa chợt gần, như gần như xa.
"Tuyệt vời, thực sự tuyệt vời." Đào Uyên gật đầu liên tục, nhìn chằm chằm vào bức tranh khó mà nhìn đi chỗ khác.
Cù Mộ kỳ quái nhìn cha, không nói chuyện.
Cù Trữ trên mặt mang ý cười, chỉ rót trà cho bà xã nhà mình, "Đào tiên sinh rất thích sao?"
"Thích!" Đào Uyên gật đầu, ngay sau đó: "Không cần xa lạ như vậy, kêu tên của tôi là được rồi."
Cù Trữ gật đầu, "Được, ngài cũng kêu cũng gọi tên tôi là được rồi,"
Hắn giơ tay kêu phụ người làm, "Tiểu Diệp, gỡ bức tranh này ra, gói lại đưa cho vị tiên sinh này."
Đào Uyên vội vàng từ chối, "Không được không cần đâu...... Ai???"
Nhìn ra Đào Uyên nghi hoặc, Cù Trữ nâng đôi mắt cười nói: "Tửu trang này là tôi mở, lúc rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm liền vẽ bức tranh này, nhìn rất đẹp, nên cứ treo ở đây."
Đào Uyên: "......" Rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm???
"Nếu rảnh, rảnh tới không có việc gì tôi đây sẽ nhận, ngày sau nếu có chỗ gấp giúp được thì cứ việc mở miệng." Đào Uyên khó có được mà mở miệng.
Đôi khi đàn ông kết tình bạn thì khó nhưng kết tình bạn nhanh thì rất dễ, giống như lúc này, hai người vốn xuất phát từ nguyên tắc "Đội vợ lên đầu", cũng không nói nhiều, lúc này hai người trò chuyện từ tranh phong cảnh đến cổ phiếu, giống như mở máy hát vậy, vứt bỏ sự xa lạ, uống cạn hai ly, hai người khoác vai nhau cứ như chuẩn bị bái lạy nhau.
Hai bà mẹ cũng trò chuyện rất sôi nổi, tuy tính cách khác nhau nhưng lại bị hút vào nhau, hộp chat mở ra, bàn tán xôn xao, sao nam nào dáng chuẩn, còn hẹn đi xem nam ca sĩ nào dáng siêu chuẩn ngày hôm sau.
So với hai nhóm Cù Mộ cùng Đào Yêu liền an tĩnh không ngừng nhỏ tí tẹo, như Cù Mộ sở liệu, Đào Yêu ăn cơm rất an tĩnh, cậu vẫn mặc bộ quần áo giống như buổi chiều.
"Phụt phụt"
Cù Mộ không nhịn được nữa, chống trán ra hiệu cho Đào Yêu.
Thấy Đào Yêu vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn mới kéo cánh tay của đem khoảng cách giữa họ lại gần hơn, áp sát vào tai thiếu niên
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, ngứa, Đào Yêu có chút không giải thích được, trong lòng dâng lên một tia kỳ dị.
"Đi ra ngoài?"
Cù Mộ nhìn về phía Đào Yêu, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ cách một nắm tay, không biết vì sao, ánh mắt Cù Mộ lại rơi vào đôi môi đỏ mọng của Đào Yêu, đôi môi nhỏ nhắn, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
Mà hắn, giống như cũng từng ngắn ngủi chiếm hữu qua......
Cổ họng Cù Mộ lập tức khô khốc, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác, cầm lấy trước mặt cái ly uống một hớp lớn, "Có đi hay không?"
"Đi!"
Hai người ở tửu trang lang thang không có mục tiêu, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, tửu trang tuy rằng giá cả sang quý nhưng việc kinh doanh lại rất bùng nổ.
"Đào Yêu......" Cù Mộ nhẹ giọng đứng yên, thấy thiếu niên nhìn qua mới nói: "Nhóc từng yêu đương chưa?"
Đào Yêu thấp giọng: "Chưa."
Trong niềm vui khó tả, Cù Mộ tiến lên một bước kéo khoảng cách hai người gần lại, "Vậy cậu...... Biết thích một người là cảm giác gì không?"
Đào Yêu ngẩng đầu lên, trong mắt như vì sao nhuốm đầy nghi hoặc, không biết Cù Mộ vì sao lại hỏi cái loại vấn đề này, tự hỏi một lát nói: "Có lẽ là bởi vì vui mừng cùng hạnh phúc, nếu như thích một người khiến ngươi không vui, sao lại phải thích người đó chứ?"
Cù Mộ nhìn chằm chằm ánh mắt thiếu niên, không nói lời nào, hắn cảm giác đôi mắt của Đào Yêu có ma lực, bằng không làm sao hắn như thế nào cũng không thể dời mắt đi chứ.
"A"
Một người đàn ông phía sau tựa hồ có chút gấp gáp, chạy hướng bên trong tửu trang, bả vai đụng vào lưng Đào Yêu, thiếu niên lảo đảo ngã về phía trước, Cù Mộ lanh tay lẹ mắt duỗi cánh tay dài ra đem người kéo vào trong lòng ngực, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Trà Cúc Dưa Leo
Cù Mộ cảm thấy gần đây trái tim mình dường như càng ngày càng mất kiểm soát, hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của thiếu niên, cả hai vừa khít với nhau không chừa một kẽ hở, khiến Cù Mộ có cảm giác như lòng ngực của mình sinh ra là để vừa với Đào Yêu.
Thật là điên rồi!
Ngay cả tư tưởng của mình cũng không thể khống chế nữa rồi.
Cảm giác mất kiểm soát này thực sự khủng khiếp, Cù Mộ nghĩ.
Nhưng mà......
Cù Mộ cuộn ngón tay lên, hắn có chút không nỡ buông ra.
Đào Yêu yên lặng nằm trong vòng tay của Cù Mộ, cậu cảm giác cảm xúc của Cù Mộ có chút loạn, cánh tay mạnh mẽ của thiếu niên quàng ở bên vai và hông cậu, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác quá mãnh liệt, tất cả những suy nghĩ của cậu dường như rằng tất cả đều tập trung vào hơi ấm của hai nơi này.
Ngọn đèn dầu rã rời ban đêm,dưới ánh trăng, tâm tình của hai thiếu niên ôm nhau lúc này đã thay đổi.
Không biết qua bao lâu, Cù Mộ buông lỏng Đào Yêu ra, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta trở về đi, ban đêm trên sườn núi rất lạnh."
Kết quả vừa đi đến cổng lớn đang muốn đi vào liền thấy ba mẹ nhà mình đã ra ngoài, trong đó hai vị nam tính nhìn đã say.
Thư Nhã cười cười: "Mới vừa nói phải gọi điện thoại có mấy đứa đó."
"Ủa? Là cục cưng nhà ta đây mà, cục cưng tới tới đây ba hun hun ~"
Đào Uyên mắt say lờ đờ mông lung dựa vào trên vai Thư Nhã, nhìn thấy Đào Yêu nho nhỏ giơ tay muốn kéo thiếu niên tới.
Đào Yêu còn chưa gặp qua Đào Uyên uống say bao giờ, lúc này ngốc lăng không biết nên làm sao, chỉ có thể để si hán Đào Uyên hôn khuôn mặt cậu một cái chụt, tạo một âm thanh hôn rõ to, làm Đào Yêu thân sửng sốt sửng sốt, xong việc còn như khiêu khích mà nhìn Cù Trữ.
Con ngươi Cù Mộ trầm xuống, không đợi phản ứng gì cánh tay đã bị một cánh tay hữu lực khác bắt lấy, ngay sau đó khuôn mặt chết đã bị mút một ngụm.
......
Cù Mộ sững sờ nhìn cha già nhà mình.
Tình huống gì đây???
Bạn học Cù từ lớp 5 đã không còn được hôn nữa đáy lòng tru lên.
Không thể giải thích được rằng cuộc chiến giữa hai người đàn ông trưởng thành lúc này chút nào.
Đào Uyên có chút bực bội lảo đảo lắc lư đi đến trước mặt Thư Nhã, ở trước mắt bao người ôm eo hôn xuống, sau đó lại nhìn một người đàn ông trưởng thành khác.
Thẩm Yên ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, vì vậy cô đã sớm duỗi ra nắm đấm của mình và đặt nó ở bên tai, chỉ cần Cù Trữ lao vào hôn cô, cô sẽ dám tung nắm đấm của mình.
Biết rõ vợ mình quyền lực như thế nào, dung mạo lại xinh đẹp, nhưng...
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đào Uyên Cù Trữ lắc lắc đầu, ánh mắt mê mang, hắn nghiêm túc nhìn Đào Uyên vài giây lại nhìn nhìn bà xã nhà mình, sau đó mơ hồ không rõ nói: "Đào Uyên à, tui hôm nay muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ, về sau anh đi cầu độc mộc của anh tui đi Dương quan đạo của tui, hai ta không thích hợp."
Đào Uyên cũng là rất không thanh tỉnh, nhưng biết mình thắng đối phương không phục, rầm rì một tiếng ôm sát Thư Nhã, đầu dựa vào chỗ bả vai, "Bà xã mình về nhà, đừng quên mang lên con trai nữa!"
Nói như thế nào thì Thư Nhã cũng 37 rồi, cũng ngót ngét gần bốn mươi, mặt mũi thật sự là kém một người.
Cô đỏ mặt ôm eo người đàn ông của mình, quay đầu chào Thẩm Yên, sau đó vội vàng mang theo con trai ngồi trên xe, để con trai trông nom người đàn ông ở ghế sau, cô lái xe về nhà.
Thẩm Yênthở dài giơ tay nhéo mặt đàn ông của mình, lão già này cũng thật không biết xấu hổ.
Trên đường trở về, xe là do Cù Mộ lái có bằng lái xe mới được cấp trong kỳ nghỉ hè này.
Hai vợ chồng ngồi ở ghế sau, Cù Trữ dựa vào vai Thẩm Yên, cặp kính cận kề sát cổ, nhìn chiếc cằm nhỏ nhắn của vợ, phát ra tiếng cười nghèn nghẹn, năm đó hắn cũng giống như vầy uống say rồi giở trò đồi bại trước khi bắt cóc vợ.
Khi còn là học sinh, Thẩm Yên ngày nào cũng đánh đông đánh tây, nhìn thì ra dáng chị đại nhưng thực chất nội tâm lại rất trong sáng, hắn lúc trước thấy sắc nảy lòng tham chính là "Không cẩn thận" nắm tay cô một cái, cô gái nhỏ liền đỏ mặt đem hắn đánh một trận.
Lúc ấy hắn liền cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị, cũng rất hợp gu hắn, lúc đó hắn thật sự không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh sâu như vậy, phản ứng lại cũng đã muộn, hắn bị treo cổ trong suy nghĩ muốn cùng Thẩm Yên trải qua cả đời.
"Bà xã." Cù trữ lẩm bẩm nói.
Thẩm Yên cúi đầu dò hỏi, đưa tay vuốt tóc trên đầu người đàn ông.
"Anh yêu em."
Cù Mộ: "......???" Không để ý đến con một chút nào sao vậy? Con không tồn tại hay gì?
Không có gì đáng ngạc nhiên, Cù Trữ bị một cái tát vào đầu, trong không khí yên tĩnh, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Cù Mộ, hắn biết ngay là cha mình sẽ bị đánh, nhưng điều hắn không biết là daddy thân yêu của mình đã hôn mommy đến đỏ mặt rồi, đáng thương cho bạn học Cù không nhìn vào kính chiếu hậu một cái mà tiếp tục vui sướng hừ ca ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]