Chương trước
Chương sau
Cù Mộ nằm ở trên giường cực kỳ buồn bực, lúc xuống xe thấy được chân tướng, hắn trợn trắng mắt xuống xe, đến bây giờ còn chưa có thấy hai người xuống xe, có khi sau hắn sẽ không thể đối mặt với chiếc xe đó nữa rồi, đồ vật này bị tình yêu làm bẩn rách nát rồi!

Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, Cù Mộ rít lên một tiếng, vội vàng chạy vào phòng tắm nhìn mặt.

Vừa mới bị cha uống say mút một ngụm, lập tức thấy ớn lạnh.

Ngày mai chắc là không bị bầm mặt đi, nếu không thì dùng dao gọt đi, thôi quên đi.

Hại, bị so đấu làm bẩn khuôn mặt đẹp trai rồi a......

Cù Mộ lại lên nằm trên giường, một chút cũng không buồn ngủ, nhớ tới vừa rồi ở tửu trang kia ôm nhau, ngoại trừ cha mẹ đây là lần đâu tiên ôm người khác.

Hắn ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đối diện vẫn sáng.

Còn chưa ngủ sao?

Cù Mộ lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin cho ai đó, nhưng vừa mở màn hình ra liền khựng lại.

Mẹ kiếp!

Không phải đâu!

Ở trong ấn tượng của hắn.....

Hình như, không có, bất kỳ, thông tin liên lạc nào, của Đào Yêu.....

......

Đào Yêu quấn một chiếc khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cù Mộ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám đậm, ngồi trên ghế sô pha thần sắc không rõ, thoạt nhìn cả người tự phụ lại mang theo nguy hiểm nhè nhẹ.

"Cù Mộ sao cậu lại tới đây?"

Thôi, một lần cũng coi như làm quen, mặc dù chỉ quấn khăn tắm, Đào Yêu cũng không có khẩn trương như trước.

Lấy bộ đồ ngủ cotton đơn giản nhất màu trắng và quần đen đặt lên giường, sau đó cậu ngước lên bắt gặp ánh mắt của Cù Mộ.

Cù Mộ nhìn động tác của thiếu niên, chấn động vừa rồi cho cậu không nhỏ, khuôn mặt trắng nõn non nớt đỏ bừng vì hơi nước, trong mắt còn mờ sương, làn da trắng nõn của người thiếu niên trắng nõn làn da không một không hấp dẫn hắn lực chú ý.

Đào Yêu sửng sốt nhìn Cù Mộ không nói chuyện mà trực tiếp bỏ đi rồi.

Tiếp theo lại ngây ngốc nhìn Cù Mộ mặt âm trầm đi trở về tới.

Đào Yêu: "......" Là muốn quét số WeChat sao?

Cù Mộ lấy di động ra đặt ở trước mặt Đào Yêu, màn hình di động rõ ràng là mã QR bạn tốt, giọng hắn âm trầm: "Quét tôi đi!"

Đào Yêu sửng sờ quét Cù Mộ, lại sửng sờ nhìn người kia lại thúi mặt từ ban công bay trở về.

Đào Yêu bối rối lẩm bẩm: "Làm gì vậy chứ?"

......

Ảnh đại diện của Cù Mộ là một bóng người màu xám đứng bên biển nhìn từ phía sau, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, tên WeChat của hắn chỉ có một chữ "," đơn giản.

Ngay khi yêu cầu kết bạn được gửi đi, người kia đã đồng ý gần như ngay lập tức.

"Ngài đã được thêm, hiện tại có thể bắt đầu nói chuyện phiếm rồi"

Đào Yêu vẩy vẩy mái tóc ướt của mình, gửi một biểu tượng cảm xúc "Xin chào", sau đó ném điện thoại lên giường, thay bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm để sấy khô tóc.

Cù Mộ thúi mặt trở về, mới vừa vào phòng ngủ liền nhận được kết bạn mời, sau khi đồng ý, một cái biểu tượng cảm xúc xin chào chó hiện lên.

Ảnh đại diện của Đào Yêu là ảnh một chú chó ngốc nghếch đang ôm búp bê cún con.

sắc mặt Cù Mộ hòa hoãn một chút, thầm nghĩ con chó nhỏ này thật giống Đào Yêu, đều có một tí xíu một tí xíu đáng yêu như vậy.

Nghĩ đến Đào Yêu, Cù Mộ lại nghĩ tới vừa rồi một màn chấn động, trong đầu hắn hình ảnh không ngừng thay đổi, môi chạm, ôm ôm...

Cù Mộ kịch liệt lắc đầu, nghĩ tới chuyện không hay gì đâu không.

Hắn vỗ vỗ trái tim của mình, mở trang web chính thức của Bệnh viện Nhân dân mà không trả lời tin nhắn Đào Yêu, mỉm cười thoải mái khi nhìn thấy dòng chữ "Cuộc hẹn thành công" trên màn hình.

Trà Cúc Dưa Leo

Vâng, vậy đó, ngày mai kiểm tra xong rồi liền biết mình rốt cuộc có cái tật xấu gì, không thể đoán mò được.

Nghĩ nghĩ, Cù Mộ gửi từ "chúc ngủ ngon" cho người bạn mới cao lãnh" trên giao diện WeChat, sau đó nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Đào Yêu sấy tóc ra thì màn hình di động vừa mới tối đi, nghĩ có thể là Cù Mộ trả lời.

Nhìn "chúc ngủ ngon" trên giao diện WeChat Đào Yêu nỗ nỗ cái mũi, thản nhiên đáp rồi ngồi xuống bàn học.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển notebook màu trắng, ngay ngắn đặt ở trên bàn sách, tập trung đặt bút như cũ.

"Ngày 7 tháng 9, trời nắng, mình không tìm thấy cặp sách của mình. Sau giờ học, mình đến trung tâm mua sắm để mua. Không ngờ lại tình cờ gặp được Cù Mộ, Thái độ của cậu ấy vẫn rất tệ. Cậu ấy thực sự ghét mình, người này miệng sẽ không nói như vậy, buổi tối lại mắng mình ngốc, muốn đem miệng cậu ấy, bởi vì bé ngoan sẽ không làm như vậy.

Thật ra cậu ta cũng không tệ lắm, hôm nay cậu ta giúp mình, nhưng mà mình bị ôm gần như không thở nổi mới buông cái ôm sau lưng ra, không biết lúc đó cậu ấy có cố ý giết mình không, hôm nay chính là như vậy. "

......

Ngày hôm sau Cù Mộ từ trong bệnh viện đi ra, trong lòng có chút khó hiểu, hắn cường điệu kiểm tra tim mạch, kết quả thu được không như hắn tưởng tượng.

Không thể a, nếu như thật sự không sao cả vậy mấy ngày nay lý do gì mà không thể kiểm soát được?

Lang băm!

Ngay khi Cù Mộ quyết định chuyển sang bệnh viện khác để kiểm tra, thì điện thoại reo lên.

"Cù Mộ đến đón tao!"

Nghe thấy giọng kêu của Lệ Ngang trong điện thoại, Cù Mộ trợn mắt cúp máy, điện thoại vang lên ba giây sau khi hắn cúp máy, sau đó là một giọng nam hét lên: "Cù Mộ! Mày có phải là có nhóc đáng yêu liền không yêu tao nữa không! Mau tới đón lão tử, lão tử sắp chết rồi!"

Cù Mộ đem điện thoại cách xa một chút, lại làm bộ như quỷ, trầm giọng nói: "Ở đâu?"

"Ô ô ô, ma quỷ ~ người ta biết anh trong lòng có người ta mà." Lệ Ngang ôm đầu, máu theo khe hở ngón tay nhỏ giọt, cậu ta kéo môi, cười ngâm ngâm nói: "Tao ở Tôn Tước."

Sau khi cúp điện thoại, Lệ Ngang chậm lại một lúc, sau đó đứng dậy với vẻ mặt u ám, bên tai toàn là tiếng đánh nhau rách nát, mắt thấy nắm đấm của người đối diện đang từ từ tiến đến, Lệ Ngang vung tay ôm cổ người nọ rồi giơ chân đá vào bụng người nọ.

Nhìn quán bar gần như bị đập nát và tiếng côn đồ hú hét khắp sàn, Lệ Ngang không hề dao động, cậu ta ngả người ra sau, đầu tóc bù xù ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Cù Mộ vừa vào cửa đã nhìn thấy Lệ Ngang nằm trên ghế sô pha bị khói bao trùm, khắp người u ám không khí chết chóc, người sau nhìn thấy cậu ta liền cười toe toét.

"Mẹ kiếp, sao giờ mày mới tới?"

"Tao đi xe đạp." Cù Mộ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua một vòng, quán bar đã bị đập thành một đống lộn xộn, "Hắn lại tới đòi tiền hả?"

Lệ Ngang dập điếu thuốc, đặt cánh tay lên trán, hắn im lặng rồi cười thành tiếng.

Cù Mộ nắm chặt tay đi tới quầy bar, cầm hai chai rượu ngồi đối diện Lệ Ngang, cậu ta lau khóe mắt ngồi dậy, thấy thế, cậu ta lấy điện thoại di động ra lật xem, "Chờ một chút nữa, mua hai đồ nhắm rượu."

"Vốn dĩ muốn dọn dẹp lại một chút, đỡ tốn sức khi hắn đến." Lệ Ngang lật điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo trên màn hình chiếu vào mặt thiếu niên trẻ tuổi, thêm một chút yếu ớt, thiếu niên gợi lên khóe miệng, ngẩng đầu hướng Cù Mộ cười cười.

Ánh mắt Cù Mộ âm trầm, hắn cùng Lệ Ngang từ mẫu giáo học cùng trường, hắn biết rất rõ hoàn cảnh gia đình của cậu ta. Bắt đầu từ tiểu học cơ hồ mỗi tuần trên mặt, trên người Lệ Ngang đều là thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Ban đầu bọn họ cũng không quen biết rõ ràng, chỉ biết là cùng nhau đi học đã lâu, sau khi vào cấp hai, loại vết sẹo này hầu như ngày nào cũng xuất hiện, đặc biệt rõ ràng.

Chiều hôm đó Lệ Ngang xin nghỉ, bởi vì họ sống trên cùng một đường, giáo viên đã nhờ Cù Mộ giúp cậu ta làm bài tập về nhà của Lệ Ngang.

Nơi Lệ Ngang ở là một cái sân nhỏ, cửa không khóa, Cù Mộ từ bên ngoài hét lớn hai lần, đi vào trong sân cũng không trả lời, nhưng vừa bước vào trong sân, trong nhà liền có thứ gì đó bị ném ra ngoài.

Người trong nhà giật mình khi thấy người lạ ngoài sân, khịt mũi lạnh lùng bước vào nhà, trong nhà còn có tiếng khóc yếu ớt của một người phụ nữ.

Thứ bị ném rơi xuống bên chân Cù Mộ, đồng tử của Cù Mộ mở to, nhìn thấy Lệ Ngang nằm trên mặt đất, người đầy máu, cậu ta đang nắm lấy quần của Cù Mộ quần, hơi thở mỏng manh, "Đi."

Lệ Ngang cũng không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình như thế này, cậu biết khẳng định mình rất xấu.

"Tao đưa mày đi bệnh viện." Cù Mộ nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn quỳ xuống định đỡ Lệ Ngang dậy, nhưng chưa kịp chạm vào người thì đã bị hắn đẩy ra, "Cút ngay!"

"Lệ Ngang, mày trông yếu ớt quá." Cù Mộ đứng dậy.

Lệ Ngang lạnh lùng nhìn hắn, mấy giây mới giãy giụa đứng dậy, "Mày cái gì cũng không hiểu, một thiếu gia lớn lên trong nhà kính như mày thì biết cái gì."

Cù Mộ ghé sát vào Lệ Ngang, "Tao không hiểu, nhưng tao biết phản kháng." Đôi mắt hắn ranh mãnh, ánh mắt lấp lóe, "Lệ Ngang, mày không dám gọi cảnh sát sao!"

"Tội bạo lực gia đình cố ý đả thương người có thể phán ba năm, Lệ Ngang, ba năm cũng đủ để một người trở nên mạnh mẽ hơn, có dám thử hay không?" Cù Mộ lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt Lệ Ngang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.