Chương trước
Chương sau
Cánh cửa mở ra, Thư Nhã đứng ở trước cửa, thiếu niên nhanh chóng che giấu cảm xúc và nở một nụ cười đàng hoàng, "Chào cô ạ!"

Thẩm Yên vừa lòng gật gật đầu, sau đó cùng Thư Nhã ôm thành một cục.

"Vào trước đi, bảo bối còn ở trong phòng đàn." Thư Nhã khẽ nghiêng người, nhìn thấy nam sinh đi vào, liền đưa tay vỗ vỗ hắn bả vai, "Lớn lên thật đẹp trai."

Cù Mộ có chút xấu hổ cười cười, không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào, Thư Nhã quá ôn nhu, "Đào, Đào Yêu lớn lên cũng rất đẹp."

Thẩm Yên kinh ngạc liếc mắt Cù Mộ một cái, tiểu tử này sao khiêm tốn thế.



Thư Nhã nhấp môi cười cười, "Thằng nhóc này sao lại thú vị như vậy, cô gọt hoa quả cho con, phòng đàn ở góc cầu thang, làm phiền Mộ Mộ con đi kêu bé con một chút nha."

"À à, cảm ơn cô." Cù Mộ thoáng khom khom lưng, vuốt tóc có chút xấu hổ, đi ngang qua phòng khách thấy Đào Uyên đang ngồi xem báo.

Đào Uyên tựa hồ có cảm giác, nhìn về phía Cù Mộ, Cù Mộ đột nhiên đứng thẳng, sau đó khom người: "Chúc chú buổi tối tốt lành!"

Một thân Đào Uyên mặc quần áo ở nhà, đã có địa vị cao nhiều năm, chỉ là ngồi ở đó đã có khí thế không giận tự uy, ánh mắt sắc bén đến mức có thể nhìn thấu người trong nháy mắt.

Đào Uyên câu môi, trong mắt hiện lên ý cười, "Chào buổi tối."

Cù Mộ gật gật đầu, o với ở đây, hắn vẫn thích ở cùng Đào Yêu hơn, bình tĩnh trở lại Cù Mộcũng không còn căng thẳng như trước, "Vậy chú, con đi gọi Đào Yêu trước."

"Đi đi."

Ở góc cầu thang...

Cù Mộ quay đầu. Chắc là căn phòng này, không ngờ người này biết chơi dương cầm, đặt tay lên nắm đấm cửa, từ từ đẩy cửa ra, trong phòng cách âm, nhưng tiếng dương cầm êm tai lại lọt ra từ khe hở.



Cù Mộ mở cửa, sườn của thiếu niên hướng về phía hắn, tựa hồ rất tận tụy, tiếng đàn quanh quẩn trong rừng rậm, lòng người run lên, thanh âm như gió gào thét trong rừng tùng, giống như nước suối chảy ào ào, gột rửa những rạo rực, kiêu sa trong tâm hồn.

Lúc này tiếng đàn ngừng, giọng nói thanh tao của Đào Yêu vang lên, sau đó tiếng đàn biến hóa, kèm theo tiếng hát của thiếu niên và tiếng tim đập dồn dập của trái tim Cù Mộ.

Cù Mộ nhìn tư thái thiếu niên tự tin, đôi tay uyển chuyển uyển chuyển múa trên những phím đàn đen trắng, nhịp tim của hắn dần tăng nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, chàng trai chơi đàn như phát ra ánh sáng, thiếu niên mặt mày trước sau tinh xảo như một, sắc trời chiều tối, lập tức đều thành làm nền.

"Nếu người em cần là anh."

Thanh âm du dương của thiếu niên theo tiếng đàn dần dần ngừng lại, thiếu niên ngồi hồi lâu mới đứng dậy, nhìn thấy Cù Mộ đứng ở trước cửa, có chút kinh ngạc.

"Cù Mộ?"

Cù Mộ hoàn hồn, hắn có chút mờ mịt nhìn về phía Đào Yêu, một lúc sau người thiếu niên mới tiến lên, lắc lắc lòng bàn tay trước mặt hắn, "Cù Mộ?"

Cù Mộ vâng theo nội tâm duỗi tay bắt lấy, tay thiếu niên cứ như không có xương vậy.

Đào Yêu nghi hoặc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương truyền qua da, cậu ngẩng đầu nhìn đôi mắt Cù Mộ, trong mắt thiếu niên sự dịu dàng mà cậu chưa bao giờ gặp qua, như thể là giây tiếp theo cậu sẽ chết chìm ở bên trong.

"Đào Yêu......" Cù Mộ lẩm bẩm.

Đào Yêu: "Cái gì?"

"Nhóc ngu muốn chết!" Cù Mộ buông ra tay nhìn về phía nơi khác, "Trên đời này làm sao có thể ngu như vậy? Tôi đứng đây lâu như vậy, nhóc vậy mà không cảm giác được, ngày nào đó nhà bị trộm có khi nhóc còn phải hỗ trợ dọn đồ vật cho người ta."

Đào Yêu: "......" Cậu có lý, tui không lời nào để nói cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.