Ngày 16 tháng 10 năm 1999, thứ Bảy, Vân Thành đã vào thu, lá cây ngân hạnh ven đường bắt đầu ngả vàng.
Trước cửa văn phòng luật "Cẩn Chu", Hoài Chiêu sợ cô con gái mới một tuổi ba tháng của mình ngã khi đang tập đi nên vội vàng đi theo sau từ trong văn phòng bước ra, trong tay còn cầm một món đồ chơi trêu con bé. Nghe con gái không ngừng gọi "mẹ ơi, mẹ ơi", cô bật cười đến cong cả mắt.
Cũng vào lúc đó, trước mặt cô xuất hiện một bé gái trông khoảng bảy tám tuổi.
Bé gái xinh xắn liếc nhìn con gái cô, rồi cất giọng ngọt ngào hỏi: "Dì ơi, em gái dễ thương quá, tên là gì vậy ạ?"
Nghe giọng mang âm sắc Kinh Thành, lại nhìn gương mặt có nét giống Sở Lệnh Nghi, Hoài Chiêu hơi sững người.
Cô đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai đi cùng bé gái, mới mỉm cười trả lời: "Con bé tên là Hoài Hạnh, 'Hoài' trong 'hoài niệm', 'Hạnh' trong 'may mắn', sinh ngày 17 tháng 7."
Cô xoa đầu con gái đang níu lấy đùi mình: "Nào, Hạnh Hạnh, gọi chị đi con."
"Chị... chị ơi." Bé gái tên Hoài Hạnh rụt rè gọi, vẻ mặt ngập ngừng thăm dò.
Hoài Chiêu mím môi, nhìn Sở Vãn Đường, rồi hỏi lại: "Con tên là gì? Người lớn đi cùng con đâu rồi?"
"Con tên là Vãn Đường."
"Con họ Hứa hay họ Sở?"
"Họ Sở ạ."
Nghe câu trả lời ấy, Hoài Chiêu siết chặt tay con gái, gượng cười có chút căng thẳng: "Vậy mẹ con đang ở đâu? Con có thể nói cho dì biết được không?"
Câu hỏi này đối với cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668757/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.