Đầu tháng 2 năm 2007, Vân Thành ẩm ướt và lạnh buốt.
Khí hậu nơi đây khác với Kinh Thành, mùa đông không có tuyết rơi, thỉnh thoảng lại có mưa rét thấu xương. Người đi đường trên phố ai nấy đều bọc mình như cái bánh chưng, miệng thở ra từng làn hơi trắng dày đặc.
Kỳ nghỉ đông của hai bé con ở nhà kéo dài một tháng. Sắp thi lên cấp ba, Sở Vãn Đường cần một môi trường tốt để học tập, dù cho thành tích của cô bé chưa từng khiến người nhà phải lo lắng.
Sau khi bàn bạc với nhau, Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi gọi hai đứa trẻ đến trước mặt, mở một buổi họp gia đình nhỏ.
Hoài Hạnh mặc áo bông màu đỏ, tóc cột hai chùm nhỏ sau đầu, tay đặt trên đầu gối, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Khuôn mặt em vẫn còn phúng phính nét trẻ con, nhưng đôi mắt như viên đá đen ngâm trong suối lạnh, đang chăm chú nhìn mẹ và dì Lệnh Nghi ở phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc.
Sở Vãn Đường ngồi bên cạnh em. Cô bé vừa tròn 15 tuổi cách đây một tháng, đã sớm thoát khỏi vẻ non nớt, dù vóc dáng chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã là một thiếu nữ nổi bật trên mọi phương diện.
Đôi mắt nâu ánh lên sự điềm tĩnh, chờ đợi thông báo từ hai mẹ.
"Dự báo thời tiết cho thấy mùa đông năm nay ở Vân Thành đặc biệt lạnh, hơi khó chịu một chút." Hoài Chiêu đi thẳng vào vấn đề: "Hai đứa có muốn đến Tây Thành không?"
"Tây Thành là thành phố gì vậy ạ?" Hoài Hạnh nghiêng đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668758/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.