Sở Vãn Đường chưa từng thiết kế váy cưới, nhưng thiết kế váy cưới cũng nằm trong lĩnh vực chuyên môn của cô. Huống chi, bản thân cô vốn là nhà thiết kế hàng đầu trong ngành thời trang, bất kể phong cách gì, cô đều có thể làm được.
Sinh nhật năm ngoái, cô ngồi trong quán cà phê cho đến lúc đóng cửa mới rời đi. Tuyết bay ngập trời, cô đi lang thang vô định trên đường phố Hải Thành, cho đến khi đi ngang một cửa hàng váy cưới cao cấp, nhìn thấy chiếc váy cưới trưng bày sau lớp tường kính, cô bất giác dừng bước.
Nhân viên bán hàng thấy cô đứng lại thì vội vàng bước ra chào hỏi: "Chào cô, cô thấy ưng mẫu nào ạ?"
"Có một vụ làm ăn muốn bàn bạc một chút."
"Tôi cần xin phép quản lý cửa hàng ạ."
"Được thôi."
Về sau, mỗi khi ngồi một mình trong phòng nhỏ của quán cà phê, cô lại bật máy tính, cầm bút lên, bắt đầu thiết kế váy cưới cho cô và Hoài Hạnh.
Khi đó, cô biết rõ họ chẳng có cơ hội mặc những chiếc váy ấy, nhưng điều đó không ngăn cản cô tiếp tục thiết kế vì ý nghĩ đó. Bạn bè không ai biết chuyện này, cô cũng không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, chỉ là đem hết nỗi nhớ và tình yêu dành cho Hoài Hạnh dồn vào từng nét vẽ.
Những bản phác thảo không hài lòng có không ít, nhưng cuối cùng vẫn cho ra một mẫu mà cô tâm đắc nhất. Chỉ nhìn bản vẽ thôi, cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Hoài Hạnh mặc chiếc váy cưới do chính tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668756/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.