Buổi tối ở Vân Tê Nguyên không oi ả như trong thành phố, nơi đây núi non tươi đẹp, sông suối hữu tình, đêm đến còn mang theo làn gió mát trong lành.
Gió núi thổi qua, cứ thấy khe hở là lùa vào, giống như muốn để lại dấu vết mình từng ghé qua.
Rèm cửa của một phòng suite nào đó trong khách sạn bị gió đêm hất tung, làm lay động bóng hình phản chiếu phía trên.
Là hình bóng quấn quýt thân mật của hai người phụ nữ.
Đã quá lâu rồi chưa từng trải qua cảm giác này, toàn thân Hoài Hạnh như một cây đàn được tinh chỉnh cẩn thận, mỗi tấc da thịt đều là dây đàn rung động theo từng đụng chạm.
Và Sở Vãn Đường chính là người gảy đàn.
Môi cô lưu luyến trên cơ thể Hoài Hạnh, khi thì hôn nhẹ, khi thì c*n m*t, lúc thì l**m m*t đầy nhiệt tình.
Đầu ngón tay óng ánh như phủ một lớp sương mờ nhẹ nhàng lướt qua từng nơi trên cơ thể Hoài Hạnh, lúc thì sâu, lúc thì nhẹ, khi thì ấn, khi thì xoa.
Đến lần thứ tư, Hoài Hạnh chống hai tay lên đầu giường, đôi chân mềm nhũn quỳ trên gối.
Gò má cô dưới ánh đèn ấm hắt xuống lộ ra một tầng đỏ phơn phớt như mật ong.
Cô cắn chặt môi, nhưng những tiếng rên khẽ vẫn len qua cổ họng bật ra.
Chỉ cần cúi đầu cô sẽ thấy suối tóc mềm mại xoăn dài xõa tung trên gối, không còn bị dây buộc tóc kiềm giữ nữa, cùng ánh mắt dịu dàng và quyến luyến của người phụ nữ đang nhìn cô.
Trán Sở Vãn Đường trơn bóng như ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668732/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.