Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếc xe màu xanh rêu như xé toạc không khí thành từng mảnh. Cảnh vật hai bên thân xe giống như bị nhấn nút tua nhanh, vùn vụt lùi lại phía sau.
Hoài Hạnh ngồi ở ghế phụ lái, chống cằm nhìn sang bên cạnh. Ánh chiều cam đỏ chiếu vào mắt cô, phản chiếu thành những quầng sáng tuyệt đẹp.
Trên màn hình hiển thị của hệ thống định vị, còn mười hai cây số nữa là đến Vân Tê Nguyên. Sở Vãn Đường chăm chú nhìn con đường phía trước, lái xe một cách nghiêm túc.
Thế nhưng ánh mắt rơi trên người cô thì không thể lờ đi được. Khi xe vừa chạy qua một cây cầu nhỏ, cô định mở miệng hỏi Hoài Hạnh tại sao cứ nhìn mình mãi, thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc đã vang lên bên cạnh.
"Cơn bão mới đã xuất hiện..." Là điện thoại của Lục Hàm Nguyệt gọi cho Hoài Hạnh.
Sở Vãn Đường nuốt lại câu hỏi.
Hoài Hạnh trượt tay nghe máy, giọng thoải mái hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hàm Nguyệt?"
"Tiểu Hạnh, cậu không có ở nhà à?"
"Tôi đang ra ngoài chơi." Hoài Hạnh không nói cụ thể, "Có chuyện gì không?"
"Cũng không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là cô dạo này không khỏe lắm, bị tức ngực với ho, tôi định hỏi cậu khi nào tụi mình cùng đi thăm cô."
Hoài Hạnh đáp: "Tôi có gửi tin nhắn hỏi thăm dì Lục rồi." Rồi trầm ngâm vài giây, "Tối chủ nhật tôi đi với cậu."
Lục Hàm Nguyệt nghi hoặc: "Thế hai hôm nay cậu đều không ở nhà à?"
"Ừ, trong nội thành nóng quá."
Lục Hàm Nguyệt "hừ hừ" hai tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668731/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.