Sau khi Quỷ vương Sở Diệm chết đã gây ra phong ba không nhỏ trên trời.
Hắn vốn là một tiên nhân có tội, khi bị giáng xuống đầu thai còn phạm nhiều tội nghiệt như vậy, nếu như hắn không phải là "cục cưng quý giá" của một số tiên nhân thì con gái Thiên Đế giết cũng không ai nói gì.
Nhưng tình huống hiện tại chính là những tên kia cắn chết con gái Thiên Đế không thả, làm cho cô ấy ngồi xổm trong lao cũng không được thanh tịnh, Thiên Đế vốn định phạt cô ấy một chút, toàn bộ làm như cho những tiên nhân kia một ít mặt mũi, những tiên nhân kia không thỏa mãn với loại trừng phạt không đau không ngứa này, nhất định phải định cho cô ấy một cái trọng tội mới bằng lòng bỏ qua, cho nên mới vẫn luôn giằng co đến bây giờ.
Cho đến khi vị thần nào đó ở nhân gian trở về, đè mấy kẻ nhảy lợi hại nhất, ngược lại, con gái Thiên Đế đi ra khỏi nhà lao không chút tổn hại gì, những tiên nhân kia chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu.
"Tôi nhớ là các cô cũng không phải mới cưới thì phải? Còn dính nhau như vậy, có phải là cũng sắp quên tôi luôn rồi?" Con gái Thiên Đế tính toán thời gian Phó Du Thường trở về Tiên giới, phàn nàn vô cùng chính xác.
Thừa nhận là không thể thừa nhận, nồi sẽ để cho mấy tiên nhân tìm mình gây rắc rối kia đội cũng rất tốt.
Dù sao việc vớt cô ấy từ trong lao ra quả thực không phải là một việc dễ dàng.
"Những tên kia, ha." Con gái Thiên Đế cười lạnh một tiếng, tuy rằng cô ấy bị giam lâu như vậy nhưng tâm tình cũng coi như không tệ, dù sao những tiên nhân kia có nhảy lên nhảy xuống cũng không thể thay đổi được kết cục hồn phi phách tán của thứ chó má kia đó.
"Chớ khinh thường, mấy tên kia có thể sẽ không bỏ cuộc." Phó Du Thường nhắc nhở.
"Tùy bọn hắn đi, thật là... Cũng không biết khi nào lão già đáng chết thoái vị, chờ đến khi tôi kế vị, chuyện đầu tiên muốn làm chính là xử lý bọn họ!" Ngoại trừ câu nói đầu tiên, con gái Thiên Đế đều nhỏ giọng, dù sao đối với lão già chết tiệt trong miệng mình, ít nhiều cô ấy cũng có chút kiêng kỵ.
"Nói không chừng cũng sắp." Phó Du Thường nhẹ giọng nói.
"Cô nói cái gì?!" Sau khi nói xong, con gái Thiên Đế lập tức che miệng lại, loại chuyện này cũng không thể tùy ý thảo luận, cô ấy bày kết giới vô hình ra, để Phó Du Thường nhanh chóng nói tỉ mỉ.
"Kiếp số của Thiên Đế sắp tới."
Sau khi liên tục xác nhận đối phương không nói giỡn với mình, con gái Thiên Đế nhất thời cười không kiềm chế, kiếp số có thể để cho Phó Du Thường lấy ra nói chuyện chắc chắn là không tầm thường.
"Tốt nhất có thể để cho ông ta bế quan ngàn năm vạn năm, đến lúc đó tôi cũng có thể xử lý những tên kia." Con gái Thiên Đế còn còn muốn nhờ bạn già đến giúp đỡ, nhưng bị cô từ chối.
Nguyên nhân là cô còn phải về với vợ, con gái Thiên Đế có thể tìm người khác giúp cô ấy bày mưu tính kế, ví dụ như vị thần nào đó suốt ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ ngâm mình trong Dòng sông Sinh mệnh.
Khóe miệng con gái Thiên Đế giật một cái, cô ấy biết ngay, sau khi trở về tên này sẽ không đáng tin cậy, cuối cùng còn phải tự mình làm.
"Được rồi, hai người các cô cũng không dễ dàng gì, cô cứ ở bên vợ của cô đi." Con gái Thiên Đế khoát khoát tay, cô ấy biết, để tên này cố ý đến Tiên giới vớt mình đi đã rất không dễ dàng, đoạt thời gian với vợ cô như vậy càng là chuyện không thể nào.
Con gái Thiên Đế có chút thức thời.
"Tôi còn chưa hỏi, đã cứu được Phục Nhị Tiên Quân chưa?" Sau khi khôi phục trí nhớ, tất nhiên Phó Du Thường cũng nhớ tới người mà con gái Thiên Đế muốn cứu là ai.
"... Vẫn chưa, nhưng nhờ có phúc của cô, Tiên Khí đã dừng thời gian của cô ấy lại, cho tôi có nhiều thời gian hơn để tìm cách cứu cô ấy." Nghịch chuyển thời gian của một người và nghịch chuyển thời gian của một vị thần là hai khái niệm, việc Tiên Khí có thể làm được cũng chỉ là ngừng thời gian của vị Tiên Quân kia, không để tình huống của nàng ấy chuyển biến xấu, nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.
"Tôi nhớ trước khi tôi rời đi, tình huống của cô ấy vẫn chưa nghiêm trọng như vậy."
"... Chắc là cô còn nhớ Cửu Uyên loạn đúng không?" Con gái Thiên Đế gõ sọ não của mình, vẻ mặt đầy hối tiếc. "Lúc trước cô phụ trách trấn thủ phía đông, cô ấy phụ trách thảo phạt yêu ma phía tây."
"Nhớ."
"Lúc ấy có gián điệp cho cô ấy tình báo giả, làm hại cô ấy bị kẻ thù mai phục, bị nhiễm độc ma ách, cô ấy vẫn luôn nói với tôi rằng không sao cả, cho đến khi cô rời đi không lâu, đã không thể chịu nổi nữa, cũng trách tôi, không nên tin lời cô ấy."
"Mà trước đó không lâu tôi mới biết, kẻ bị xử tử lúc trước, chỉ là một kẻ chết thay." Con gái Thiên Đế nghiến răng nghiến lợi, nhìn ra được cô ấy hận không thể nuốt sống kẻ cầm đầu.
"Là hắn?" Không cần suy nghĩ nhiều, Phó Du Thường đã lập tức xác định được người khác trong miệng cô ấy là ai.
"Ừm, để hắn sống vui vẻ sung sướng ở nhân gian nhiều năm như vậy, thật là lời cho hắn." Nếu không phải những tên kia ép quá, cô ấy tuyệt đối sẽ không để thứ chó má kia hồn phi phách tán nhẹ nhàng như vậy!
"Thiên Đế biết không?"
"Chắc là không biết." Lão già chết tiệt kia vẫn còn một ít điểm mấu chốt không thể chạm tới, nếu như ông ta thật sự biết, coi như tha tử tội cho hắn, hiện tại cũng không có khả năng bảo vệ hắn.
"... Cũng tốt, nếu lợi dụng chuyện này thao tác một phen vào lúc này, có lẽ có thể làm cho Thiên Đế sẽ nghi ngờ bọn họ." Kiếp số càng tới gần, Thiên Đế sẽ càng lo lắng, đến lúc đó phản bội, nội tặc, biết mà không báo, v.v, các loại từ ngữ chắc là rất có thể khơi dậy thần kinh cảnh giác của ông ta.
Phó Du Thường chỉ phụ trách đề xuất một ý tưởng, nếu thật sự muốn thực hiện, tin chắc cũng sẽ có rất nhiều tiên nhân nguyện ý bày mưu tính kế giúp cô ấy.
"Không hổ là cô!" Con gái Thiên Đế dùng sức vỗ vỗ lưng Phó Du Thường, có chút kích động.
"Vậy tôi sẽ lập tức đi tìm người thương lượng một chút!"
"..." Phó Du Thường bỗng nhiên hơi trầm mặc.
"Sao vậy? Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi cũng không thể nuốt cô được."
"... Phải tìm người đáng tin cậy một chút."
"... Tôi không phải đám người chỉ biết gào gào kêu kêu kia! Trong ấn tượng của cô, tôi không đáng tin cậy như vậy sao?!" Con gái Thiên Đế giẫm tiên kiều đến mức lắc lư.
Ít nhất ở mấy nghìn năm trước đúng là thế này, ấn tượng của Phó Du Thường đối với con gái Thiên Đế còn dừng lại ở mấy nghìn năm trước, ngày nào đối phương cũng theo một đám bạn không nên thân đi khắp nơi giày vò sinh linh Lục giới, cô yên lặng nói sang chuyện khác, "Nhân gian sắp năm giờ sáng rồi, tôi phải mau trở về, Chiêu Chiêu sắp tỉnh rồi."
"Vợ cô là con nít sao? Rời giường không thấy cô sẽ thế nào?" Con gái Thiên Đế mỉa mai, sau khi rời đi, cô ấy mới nhớ hình như Phó Du Thường cũng không phủ nhận câu nói trước đó.
Xung quanh bắt đầu có tiên nhân đi lại, vì hình tượng của mình, con gái Thiên Đế không mắng ra tiếng, chỉ là cây cầu dưới chân bị giẫm mạnh đến mức không chịu được "áp lực" như vậy, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cầu sụp.
...
Mặt trời ở nhân gian vừa mới lên, Mộc Chiêu đang quấn trong chăn dường như đang ngủ có chút không yên, cho đến khi Phó Du Thường vừa trở về ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng cách chăn như trẻ nhỏ, cứ như vậy, Mộc Chiêu lại ngủ an ổn trở lại.
Chức tiên chuẩn bị cho Mộc Chiêu năm đó đến nay vẫn còn giữ, nếu nàng nguyện ý, hiện tại cũng có thể đi Tiên giới, nhưng là so với Thiên giới không thú vị, khói lửa nhân gian càng làm cho nàng thích hơn.
Dùng tiếng người để nói thì nàng là người yêu mỹ thực, chí ít nàng chưa từng nghe nói Thiên giới có lẩu hay là tiệm thịt nướng, nếu có thì nàng có thể suy tính việc lên Thiên giới chơi một đoạn thời gian.
Đáng tiếc, nghe "dân bản địa" của Thiên giới nói, cuộc sống trên thiên giới khá nhàm chán, cho nên nếu muốn sống lâu dài trên thiên giới thì phải có kỹ năng thiền định tốt.
Thời gian kia, suy nghĩ một chút cũng làm người ta cảm thấy toàn thân không thoải mái, thế là Mộc Chiêu quả quyết lựa chọn ở lại nhân gian.
6h30 sáng, một con mèo ngủ đến chổng vó bị một cô bé kéo ra khỏi phòng.
Sau khi khôi phục thần lực, Phó Du Thường đã tặng cho Chử Hâm một món quà đặc biệt vào ngày sinh nhật của cô bé.
Cô "sáng tạo" một đôi mắt cho đứa bé này.
Từ đó về sau, thế giới của đứa bé này sẽ không còn là một vùng tăm tối nữa.
Một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy cảnh vật bên ngoài rất tò mò về thế giới này, cô bé cũng thích ra ngoài chơi như những đứa trẻ bình thường, nhưng cô bé rất hiểu chuyện, sẽ không nhao nhao đòi người lớn mang cô bé ra ngoài, mà chỉ đi loanh quanh trong khu nhà một mình, cũng sẽ không chạy xa.
Lúc cô bé ra cửa, Phó Du Thường cũng sẽ phân một phần sự chú ý của mình ở bên kia để đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra tai nạn gì.
Nhìn bé Chử Hâm thuần thục cõng con mèo đang ngủ trên đầu, Phó Du Thường ho khan hai tiếng, sau đó nói với bé Chử Hâm: "Con có thể gọi cô ấy dậy."
"Không sao đâu ạ, để chị ấy ngủ tiếp đi, chị ấy không nặng." Bé Chử Hâm lễ phép chào Phó Du Thường, sau đó cõng mèo ra cửa.
Đối với một người trưởng thành mà nói, trọng lượng của Ô Hạm Tầm quả thật không tính là gì, nhưng đối với một đứa bé nhỏ như vậy, mèo này làm sao có thể không nặng.
Khó trách năm đó Chiêu Chiêu không lo lắng cho Ô Hạm Tầm, ngược lại là lo lắng cho Chử Hâm quá mức thông minh, có một cô em gái như vậy, xác thực không cần ai phải quan tâm nữa...
Mà tại sao Chử Hâm phải khiêng mèo ra ngoài, chủ yếu là bởi vì cũng không biết Ô Hạm Tầm đã đọc được rất nhiều tin tức về bắt cóc và buôn bán trẻ em ở đâu, suốt ngày phập phồng lo sợ, chỉ cần đứa bé vừa đi ra ngoài là cô ấy sẽ đi theo ngay lập tức.
Nhưng buổi sáng cô ấy lại dậy không nổi, thế là ngày nào bé con yêu chiều meo meo cũng khiêng cô ấy đi ra ngoài thế này.
"Haizz..." Phó Du Thường thở dài, cô cho rằng uy nghiêm của một người chị của Ô Hạm Tầm ít nhất còn có thể duy trì mấy năm nữa, nhưng...
"Trễ trễ!" Trong phòng ngủ chính vang lên tiếng nghiêng ngả lảo đảo, Mộc Chiêu vốn nên rời giường lúc 7h30 thế mà lao ra cửa sớm hơn nửa tiếng.
"Học tỷ! Chử Hâm đã ra ngoài rồi sao?"
"Đã ra ngoài rồi, em đừng lo lắng, cẩn thận dưới chân."
Mộc Chiêu hùng hùng hổ hổ lao xuống lầu ai thán một tiếng, "Em vốn định sáng nay dẫn Chử Hâm đi xem phong cảnh, nhưng cuối cùng lại dậy muộn hơn con bé!"
Mấy ngày trước Chử Hâm tỏ ra rất thích thú khi xem nàng vẽ tranh, vì vậy Mộc Chiêu dự định đưa cô bé đi trải nghiệm.
May mà hôm qua quên nói với bạn nhỏ chuyện này, nếu không thì chẳng phải bản thân ở trong lòng đứa bé kia sẽ biến thành một người lớn lười biếng không đúng sao?!
"Hiện tại ra ngoài cũng được, em có muốn mang chút đồ ăn đi tìm con bé không?" Phó Du Thường hỏi.
"Nấu ăn dã ngoại?! Được đó!" Trông Mộc Chiêu tương đối hưng phấn, lập tức lôi kéo vợ đi chuẩn bị.
Thế là tiếp theo biến thành hoạt động gia đình nấu ăn dã ngoại ngắm cảnh.
"Meo ô!" Mèo đen ở một bên ngủ ngã chổng vó cuối cùng tỉnh lại, duỗi lưng một cái lại dùng bãi cỏ mài mài móng vuốt.
Ủa? Trần nhà đâu? Ô Hạm Tầm thấy được bầu trời xanh thẳm, nghiêng nghiêng đầu, có lẽ đang suy nghĩ bản thân đã ra ngoài như thế nào, ba giây sau...
Chử Hâm đâu!
Ô Hạm Tầm lập tức nhảy lên, lông toàn thân đều xù lên, may mà giây tiếp theo cô ấy nhìn thấy bóng dáng mình đang tìm kiếm.
"Meo meo meo?"
Chử Hâm đang ngồi trên một băng ghế cầm bút vẽ, phía trước đặt vào bàn vẽ, Mộc Chiêu cầm tay của cô bé, dạy cô bé phác họa trên giấy vẽ, Phó Du Thường ở một bên cúi đầu nói gì đó với Chử Hâm, hẳn là khích lệ.
Ô Hạm Tầm liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh không có ai, lập tức chạy tới ngồi xổm bên chân Chử Hâm, nhìn xem tác phẩm của bé con, cô ấy dùng trình độ văn hóa cao nhất cả đời đi khen ngợi không dứt lời, khen đến mức bạn nhỏ ngượng ngùng.
Ô Hạm Tầm đặt tên cho hành vi của mình là khuyến khích dạy dỗ, dạy dỗ theo cách này thì khi ra ngoài bé con sẽ tự tin hơn!
Không chỉ bé Chử Hâm nghe xong cảm thấy ngượng ngùng, Mộc Chiêu nghe xong cũng có chút buồn nôn, dùng tay trống còn lại gõ gõ đầu mèo, "Có đói bụng không? Trong túi bên kia có cá khô."
"Đói!" Một bóng đen lướt qua, trong chớp mắt, mèo đen đã đi tới đống đồ ăn vặt, chính xác ngậm cá khô lên thưởng thức.
"Em vốn tưởng rằng mẹ cô ấy đã vượt quá giới hạn rồi." Mộc Chiêu chà xát cằm của mình, có chút hoang mang, nói: "Tốt xấu gì cô ấy cũng theo chân em lớn lên, sao lại trò giỏi hơn thầy rồi?"
Hừm...
Phó Du Thường nhìn Mộc Chiêu đang đầy nghi hoặc, vì để cho bản thân có thể có giường ngủ vào ban đêm, cô yên lặng để khả năng lớn nhất ở trong lòng.
"Mẹ của chị? Có giống chị không?" Bé Chử Hâm ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
"Ừm... Dạng mèo thì giống nhau như đúc, nhưng dạng người thì có lẽ cô ấy giống cha của cô ấy hơn." Con thú cặn bã kia, nếu hắn còn sống đến bây giờ, bản thân sẽ trực tiếp cầm vũ khí đi đến hang ổ của hắn.
"Cha của chị không phải là người tốt? Không, không đúng, là thú, không phải thú tốt?"
"Uầy làm sao con biết?" Mộc Chiêu vuốt vuốt bé con.
"Bởi vì khi ngài nhắc đến ông ta, bộ dáng trông rất tức giận, cho nên chắc chắn ông ta không phải thú tốt." Bạn nhỏ nói rất nghiêm túc.
Vãi cả hưởng, đứa nhỏ này mới có mấy tuổi đâu! Từ khi đôi mắt có thể nhìn thấy, năng lực học tập và quan sát của đứa nhỏ này dường như tăng lên mấy lần! Tiếp tục như vậy...
"Học tỷ, hay là việc dạy dỗ đứa nhỏ này sau này giao cho chị đi?" Mộc Chiêu rất hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui.
Phó Du Thường không khỏi bật cười, "Được."
Sau đó cô ngồi xổm xuống hỏi Chử Hâm: "Con thích vẽ tranh không?"
"Thích." Bé con bi bô nói.
"Vậy sau này con có muốn làm họa sĩ không?"
"..." Trên mặt bé con có chút bối rối.
"Con còn muốn làm gì nữa sao?" Phó Du Thường nhìn ra bé Chử Hâm đã có ý tưởng của riêng mình, thế là khuyến khích cô bé nói ra.
"Con, con muốn có một cửa hàng thú cưng, giống như cửa hàng đối diện khu nhà mình, được không ạ?"
Thật là một lý tưởng giản dị không màu mè! Mộc Chiêu giơ ngón tay cái lên với bạn nhỏ.
"Đương nhiên là được." Phó Du Thường gật gật đầu, cũng mang theo ý cười sờ sờ đầu cô bé, nói: "Chỉ cần con thích thì đều được hết."
Bé con lập tức cười ngọt ngào, "Vậy sau này con sẽ mở một cửa hàng thú cưng thật lớn."
"Chắc là A Tầm nghe được sẽ khóc đó?" Đợi đến khi bé con cùng chị của cô bé đi chơi, Mộc Chiêu không nhịn được nữa, trực tiếp cười ngã vào lòng Phó Du Thường.
"Tên kia ghen tị, sợ rằng sẽ mở cửa hàng thú cưng và cửa lồng ngay trong đêm, thả động vật nhỏ bên trong cho chạy ra ngoài hết!" Mộc Chiêu cười ha ha.
"Sau đó sợ bị em gái phát hiện, lại bắt trở lại ngay trong đêm." Phó Du Thường đã sớm đoán được tính cách của Ô Hạm Tầm, tiếp lời không hế nể mặt.
Hai người nhìn nhau cười, có lẽ đang nghĩ tới cảnh tượng đó.
Mộc Chiêu nhìn cảnh tượng bé con chơi đùa với mèo ở phía xa xa, lại làm cho nàng nhớ đến quá khứ khi hai đứa bé còn nhỏ, thời gian như trôi ngược lại.
Nhưng mà lần này, bên người nàng có thần linh bồi bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]