🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lòng thiếu nữ vẫn có một tiếc nuối, nhưng nếu nói tiếc nuối kia ra chính là đi quá giới hạn.

Nhưng nàng đã sắp chết, vậy... Hơi tùy hứng một lần đi?

Thế là một lần nào đó cơ hội khó được, thiếu nữ vụng trộm hôn thần linh của nàng, lại không ngờ một giây sau đã bị thần linh bắt tại trận.

Trái tim thiếu nữ bị dọa đến mức muốn nhảy lên đụng tới cổ họng, chân mềm nhũn suýt trực tiếp quỳ xuống nhận sai.

Nhưng thần linh không trách cứ nàng, ngược lại... Không biết là có phải ảo giác của mình hay không, dường như nàng thấy mặt của thần linh có chút ửng đỏ?

Nàng giấu khoảnh khắc quý giá vừa phát hiện này ở trong lòng không chút biến sắc, khi một thân một mình cũng có thể lấy ra nhấm nháp nhiều lần.

Thần linh cũng không ghét nàng làm như vậy, cho nên...

Cho nên có thể hôn thêm mấy lần nữa sao?!

Có lẽ "Được một tấc lại muốn tiến một thước" là mô tả nàng.

Chỉ là ngẫu nhiên thần linh xấu hổ cũng sẽ cho nàng một vài "bài học" nho nhỏ, chỉ là trong mắt thiếu nữ, những "bài học" kia xem ra chắc chắn là một loại cổ vũ ý nghĩa khác!

Cái chết tới gần thật sự đã làm cho lá gan của người nào đó biến lớn thêm không ít, đương nhiên cũng có công lao nuông chiều của vị thần nào đó.

Bởi vậy, thiếu nữ có một phỏng đoán to gan hơn.

Có phải là... Không chỉ một mình nàng có tâm tư kia?

Cũng không biết là những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này cho nàng dũng khí, hay là khi thần linh mang nàng đi du sơn ngoạn thủy, không khí nhẹ nhõm suốt đường đi làm nàng buông bỏ đề phòng, mượn men rượu nàng hỏi thần linh một câu.

"Ngài thích em sao?"

Thiếu nữ mượn men rượu mới dám hỏi câu hỏi này, nhưng có một việc nàng tính sai, đó chính là cho tới bây giờ nàng chưa từng uống rượu, sau khi uống xong một ly, bởi vì lo lắng còn uống thêm mấy ngụm nữa, ý thức của nàng căn bản không chống đỡ nổi, đến khi thần linh cho nàng đáp án đã mơ hồ.

Ấn tượng sau cùng hình như là...

Thần linh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cười cười, nói một câu.

Nhưng sau khi nàng tỉnh rượu, cào bể đầu cũng không nhớ Dao Thần đại nhân đã nói gì.

"Ưm..." Đau đầu quá.

Vừa mới có gắng động não, thiếu nữ đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, một giây sau lập tức mất đi quyền khống chế thân thế, ngã nhào xuống đất.

Nhưng nàng không cảm nhận được cảm giác đau đớn khi ngã xuống đất, mà giống như là ngã vào một vòng tay ấm áp mềm mại hơn.

Sau đó, thiếu nữ không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đoạn thời gian kia rất khó chịu, không chỉ thân thế, ngay cả linh hồn cũng như bị xé rách ra vô số lần rồi lại khép lại, nàng gần như khó có thể chịu đựng loại đau khổ này, chỉ muốn cầu Dao Thần đại nhân cho nàng giải thoát.

Dao Thần đại nhân không đồng ý, chỉ là ở bên nàng không biết ngày đêm, cổ vũ nàng, nói vượt qua khoảng thời gian này là sẽ tốt lên, vượt qua khoảng thời gian này thân thể sẽ có thể khôi phục, cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mình.

"Vẫn luôn sao?" Thiếu nữ vô lực nắm tay Dao Thần, khẩn cầu thần linh cho mình một lời xác nhận.

"... Ừm." Lúc này thiếu nữ vẫn không biết sự do dự của thần linh có ý nghĩa gì, nàng chỉ mừng rỡ vì lời hứa của Dao Thần.

"Chỉ cần, chỉ cần kiếp này là được, Dao Thần đại nhân, kiếp này... Ngài có từng..."

Thiếu nữ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trên trán mình truyền đến hơi ấm, đầu của nàng "Ong" một cái, lập tức mất đi năng lực suy nghĩ.

Dù những ngày sau đó vẫn khó chịu như cũ nhưng trong nội tâm nàng là ngọt ngào, cũng có động lực để tiếp tục chống đỡ.

Trong mơ hồ, dường như nàng nghe được giọng của một người đàn ông, nói cái gì mà "Như vậy là được, nhưng mà..."

Nhưng mà cái gì?

Người này, hoặc là tiên nhân này là Dao Thần đại nhân tìm đến để điều trị cho mình sao? Ngài ấy... Có thể trị cho bản thân tốt lên sao? Nói đúng hơn là, có thể làm Thiên Đạo buông tha mình sao?

Sau đó nữa, đợi đến khi nàng cuối cùng cũng chịu đựng được quá trình trị liệu như là cực hình kia, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi khôi phục lại là nhìn tương lai một chút.

Thân thể của nàng quả thực thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ thật sự có cơ hội! Nàng nghĩ đến tràn đầy hy vọng như thế này, thế nhưng kết quả lại phá vỡ hy vọng của nàng.

Vô dụng, tuy tình trạng thân thế của nàng tốt hơn rất nhiều nhưng là vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết.

Từ khi thân thế nàng "khôi phục", Dao Thần đại nhân chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến Thiên Đạo, có lẽ ngay cả thần linh cũng không phát hiện ra chuyện này.

Xem ra ngay cả thần linh cũng có chuyện bó tay không làm được gì.

Quả nhiên, trời cao sẽ không ban cho một người có vận mệnh quá ưu việt, đúng không?

Thiếu nữ sờ sờ trán của mình, vô thức nở cười ngây ngô.

Nếu nghĩ lạc quan hơn một chút, có lẽ là bản thân đã dùng hết vận may trong kiếp này, cho nên mới không có tương lai thì sao.

Thiếu nữ vẫn giữ thái độ lạc quan, nghĩ rằng có thế hưởng thụ kiếp này cũng được, nhưng dường như vận mệnh lại không ưu ái nàng đến thế.

Trụ cột cuối cùng của nàng, thần linh chống đỡ cho nàng để có thể đối mặt với vận mệnh đáng buồn, bỗng dưng một ngày nọ nói với nàng: "Ta có việc phải đi xa một chuyến."

"Sẽ phải mất rất lâu."

"Em phải chăm sóc chính mình cho tốt."

Từ xưa đến nay, thời gian của thần linh là xa không với tới đến cỡ nào đối với nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi trăm năm này?

Thiếu nữ cũng không phải là người thông minh lắm, nhưng cũng lập tức hiểu được ý nghĩa khác trong lời nói của thần linh.

Chuyện này xảy ra không hề có điềm báo trước, rõ ràng mấy ngày trước Dao Thần đại nhân còn đang dạy mình sử dụng tiên lực của nàng truyền vào đồ vật trong tranh để tạo thành vật thật như thế nào, hết thảy đều rất bình thường, vì sao, vì sao Dao Thần đại nhân lại làm như vậy?

Chẳng lẽ... Là bởi vì câu... Ái mộ ngài mình đã nói hai ngày trước sao?

Thiếu nữ kiềm chế bản thân suy nghĩ lung tung, biết rõ kết quả mà vẫn cố chấp hỏi: "Vậy, vậy khi nào ngài trở về?"

"Rất lâu..."

"Hơn một trăm năm sao?"

"Có lẽ."

"Lúc đó em đã chết rồi..." Tuổi thọ của nhân loại ngắn đến đáng thương, chờ thần linh đi xa không được. "Đã hứa là vẫn luôn ở bên em..."

Nước mắt thiếu nữ lập tức rơi xuống, bình thường khi thấy mình khóc, Dao Thần đại nhân luôn mềm lòng, nhưng cái này lần cô lại đi một cách quyết tuyệt.

Cũng không phải là thần linh nhẫn tâm, mà là cô không thể cho thiếu nữ bất cứ lời hứa hẹn gì, chỉ có thể để lại lời xin lỗi.

Thiếu nữ còn trẻ, cô hy vọng sau này đối phương có thể từ từ trưởng thành, sau đó quên cô đi.

Lần này cô rời đi không hề nhìn lại, bởi vì cô lo lắng nếu quay đầu nhìn lại, bản thân sẽ mềm lòng.

Ngày ấy sau khi rời đi, thần linh thật sự không trở lại.

Năm này qua năm khác, thiếu nữ học cách sống một mình, một mình hoàn thành tất cả công vụ, một mình... An tĩnh chờ đợi.

Dù cho ý tứ của thần linh rất rõ ràng, nhưng nàng chỉ có thể ôm lấy một tia ảo tưởng kia, cố gắng chịu đựng cuộc sống ngày qua ngày.

Dù cho tuổi tác phát triển, nàng vẫn sợ tiếng sấm đánh.

Đó là sợ hãi được sinh ra sau khi nàng tận mắt thấy Đại Vu Chúc đời thứ nhất của Sở quốc tan thành mây khói sau, khi sấm sét gầm vang trên bầu trời, nàng luôn sợ hãi là Thiên Đạo đến tìm nàng thanh toán hết thảy.

Có một đêm giông tố đan xen, nàng chưa từng nghe tiếng sấm đáng sợ như kia, nó miễn cưỡng đánh thức nàng khỏi giấc ngủ.

Nàng đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, đưa tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, một cảm giác sợ hãi khó tả lan khắp lồng ngực.

Đây không phải là sợ hãi cái chết, mà là một loại trực giác không thể giải thích được, như là có thứ gì đó quan trọng bị khoét khỏi tim mình.

Nàng lảo đảo đi xuống giường, dùng sức đẩy cửa sổ ra, gió lớn mang cuồn cuộn vào phòng mang theo mưa, nàng không để ý đến, mà là nhìn chằm chằm bầu trời khác thường.

Nàng rất bất an, dị tượng này như đang bộc lộ điều gì đò.

"Xào xạc..."

Trong thời tiết này, Vu Chúc bén nhạy nghe được một âm thanh khác thường.

"Ai?"

Là mùi máu tươi rất nồng!

Nàng cầm một cây dù đi ra ngoài, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi máu thận trọng tới gần.

"U oa oa..." A Chiêu đột nhiên nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Không phải tà ma, thật sự là em bé!

Mưa lớn như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cũng không biết là ai....

Tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi như đấm vào tai A Chiêu, dần dần biến thành tiếng ong ong ù tai.

"Ô, Ô Dụ Ngọc..."

Nước mưa kia cũng không thể rửa sạch mùi máu tươi đến từ người Mèo yêu té dưới đất, trong lòng cô nàng ôm một đứa bé, trên thân đứa bé còn có đặc điểm của tộc Méo yêu.

A Chiêu cố gắng để bản thân trấn định lại, trước, trước... Đúng rồi, trước tiên ôm cậu ấy trở về đi!

Nhưng vết thương của cô nàng quá nặng, trên bụng có một vết thương dài, linh hồn cũng bị sứt mẻ không đầy đủ, như có vết tích bị bí pháp đốt cháy, quan trọng nhất chính là yêu lực của cô nàng còn lại không bao nhiêu! Căn bản không có cách nào bảo vệ tính mạng của mình!

A Chiêu dùng sức mạnh của mình bảo vệ động mạch của cô nàng, nhưng thân thể Mèo yêu như thủng mấy lỗ, phần lớn linh lực truyền cho cô nàng đều đi ra ngoài.

A Chiêu cố gắng dùng hết mọi thứ mình đã học cũng chỉ miễn cưỡng kéo lại một nửa sức lực của Mèo yêu.

Nhưng có thể chống đỡ mấy ngày, nàng cũng không biết.

Khi Mèo yêu khôi phục một chút ý thức, A Chiêu hỏi cô nàng là ai hại cô nàng thành như vậy, nhưng là Mèo yêu ngày bình thường gào gào kêu kêu phá lệ yên tĩnh, cô nàng cũng không nói mấy năm qua bản thân đã trải qua thế nào, chỉ giới thiệu con gái cho bạn mình, còn để người bạn có văn hóa giúp cô nàng đặt tên cho con gái.

Nhưng cho dù Mèo yêu không nói, A Chiêu cũng có thể đoán được, chắc chắn là liên quan tới con Đào Ngột kia! Bởi vì chỉ cần bản thân nhắc tới hắn, trong mắt Mèo yêu sẽ có hận ý không giấu được.

Nhưng Mèo yêu không nói cho nàng nguyên do, càng không cho phép nàng đi tìm con Đào Ngột kia vì mình, chỉ hy vọng sau khi bản thân chết, bạn tốt có thể giúp mình nuôi con gái, đừng để tộc Đào Ngột tìm thấy con bé.

Cho dù thân thể yêu tộc tương đối mạnh mẽ, cho dù Vu Chúc liều mạng tìm kiếm cách kéo dài tuổi thọ, nhưng Mèo yêu vẫn không thể sống sót trong mùa thu năm đó.

Cô nàng chỉ để lại đứa bé khỏe mạnh, khóc to trong tã kia.

A Chiêu cũng muốn đi tìm con Đào Ngột kia yêu cầu một lời giải thích, nếu cái chết của Mèo yêu thật sự có liên quan đến đối phương, vô luận như thế nào chính mình cũng sẽ làm cho đối phương trả giá đắt, nhưng nếu không tự về được, vậy sẽ không có ai nuôi con gái của cô nàng.

Đứa bé kia khi còn bé không hề ngoan tí nào, chỉ cần bên cạnh không có ai sẽ khóc ngay, một khi sức mạnh mất khống chế, thậm chí có thể làm cho nhà sập, cho tới bây giờ A Chiêu chưa từng nuôi một đứa bé nhỏ như vậy, khó khăn đến sứt đầu mẻ trán, tâm tư muốn giúp mẹ của cô bé báo thù cũng chỉ có thể trì hoãn lại, sau đó, cũng dần dần hữu tâm vô lực.

Có lúc nàng căn bản không hiểu đứa nhỏ này đang khóc vì cái gì, dỗ như thế nào cũng không nín, nhìn xem đứa bé khóc đến mức sắp ngất đi, lúc này A Chiêu không thể làm gì càng nhớ đến mẹ của đứa bé, cũng hy vọng thần linh có thể giúp mình một chút.

Thế nhưng vô luận là yêu hay là thần, đều không trả lời nàng.

Thế là nàng ôm đứa bé kia ngồi ở bậc thang trước cửa cùng nhau khóc, thế nhưng khóc xong, nàng còn phải tìm cách dỗ đứa nhỏ này.

"Đại Vu Chúc đại nhân! Đại Vu Chúc đại nhân! Xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn!"

Một người hốt hoảng xông vào miếu thần, bị thị vệ mang đến trước mặt của nàng.

"Không được ồn ào trong miếu thần." Giọng nói của Đại Vu Chúc lạnh nhạt làm cho người đến giật mình, hắn liên tục hạ giọng xin lỗi. "Không xong... Vương cung xảy ra chuyện, thái tử chết bất đắc kỳ tử, bệ hạ chết bệnh, nhị vương tử giết các vương tử vương tôn khác, kế vị Sở vương!"

"Nhị vương tử? Hắn vẫn chưa có chết?" Đã lâu không nhắc đến tên kia, A Chiêu cũng ngầm thừa nhận đối phương đã chết.

Thực tế người đến không biết lời nói của Đại Vu Chúc có phải là đang nói giỡn hay không, hẳn không dám nói tiếp.

"Nhị vương tử Sở Diệm... Khó trách, thì ra là thế, khó trách Sở quốc sắp diệt vong." Chỉ là đáng thương cho bách tính Sở quốc, nếu để cho thái tử nhân hậu kế vị, trước khi diệt quốc, có lẽ bọn họ còn có thể sống một đoạn thời gian tốt đẹp, Sở Diệm kế vị, Sở quốc sẽ chỉ sống trong cảnh khốn cùng.

Sau đó, ngày tháng trôi qua cũng đúng như nàng tiên đoán, thiên tai nhân họa, quân vương vô đạo, Sở quốc từng bước đi đến trừng phạt hủy diệt đúng tội, mà bách tính vô tội, trước khi chết, A Chiêu vẫn muốn tận lực che chở dân chúng các nơi.

Sau thiên tai, trời cao công nhận công đức của nành, nàng vốn có cơ hội có được một Tiên vị, mà lúc này, một vị nữ tiên quần áo phá lệ hoa lệ tìm tới nàng, nữ tiên không nhiều lời, càng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi nàng có phải muốn gặp Dao thần hay không, nếu muốn, thì làm theo lời cô ấy nói.

Nếu như không muốn, cô ấy sẽ sắp xếp cho A Chiêu một chức tiên không tệ.

A Chiêu dĩ nhiên muốn.

Thế là nàng bước vào luân hồi không chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.