🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiên giới có một tiên nhân có phần uy danh tan thành mây khói, ông ta chết vì trời phạt, không biết làm sao trêu đến Thiên Đạo không giữ lại bất kỳ cơ hội sống nào cho ông ta.

Ngày hôm đó, thần phạt chấn động toàn bộ Tiên giới.

Đối phương thậm chí không có cơ hội để lại bất kỳ di ngôn gì, cho dù là tiên liêu có quan hệ tốt với ông ta cũng không biết rốt cuộc ông ta đã làm gì khiến Thiên Đạo tức giận đến như vậy.

Trời phạt cấp bậc này, đã hơn mấy vạn năm chưa từng thấy qua.

Nhưng có mấy tiên nhân tưởng chừng như không liên quan gì đến đối phương lại đoán được chân tướng vì nguyên nhân khác.

Vì thế, cô không thể không đi tìm người bạn tốt duy nhất có thể kéo lại bước chân của Thiên Đạo để tìm cách phá cục.

————

Có lẽ như Thiên Đạo đã theo dõi nàng, nhưng không biết vì sao đến nay vẫn chưa ra tay.

Sở vương đột nhiên lâm bệnh nặng nằm liệt giường, thái tử giám quốc, nghe nói là cho vương cung thêm chút không khí vui vẻ, hoặc vì lo mình bệnh nặng như thế này không dậy nổi, Sở vương chọn con gái của một vị đại thần thân cận làm thái tử phi cho con trai cả.

Mà thái độ vốn cứng rắn của ông ta đối với miếu thần cũng dịu đi, thậm chí còn ráng chống đỡ thân bệnh để đến miếu thần, rất cung kính, chỗ nào còn có thể nhìn ra ngạo mạn lúc trước?

Nhưng có lẽ ông ta không biết, tình trạng thân thể của Đại Vu Chúc lúc này cũng không kém ông ta là bao, thậm chí có thể còn nặng hơn ông ta một chút.

A Phức là người biết rõ nhất, nhìn thấy vết máu nhuộm đỏ trên khăn tay của Đại Vu Chúc, cô ấy cắn răng đóng chặt tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, không dám để người khác phát hiện ra tình trạng này.

"Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?! Nếu lần này lại lừa mình nữa, mình sẽ tức giận!" A Phức thấp giọng hỏi.

"Khụ khụ..." A Chiêu cố gắng nở một nụ cười, cố gắng làm cho bầu không khí bớt nghiêm trọng lại, nhưng A Phức phớt lờ nụ cười vui tươi của nàng, cứ thế nghiêm túc trừng nàng.

"Thật là bó tay với cậu." Nàng thở dài, "Không phải là vì mình sợ hù cậu nên mới không nói gì sao?"

A Phức tự hỏi còn điều gì có thể hù mình? Nhưng câu nói tiếp theo của thiếu nữ lại khiến trái tim cô ấy lạnh đi một nửa.

"Mình sắp chết."

"Mình bảo nghiêm túc hơn chứ không bảo cậu nói những lời đáng sợ như vậy!"

"Bộ dáng bây giờ của cậu trông còn đáng sợ hơn." Thiếu nữ lẩm bẩm.

Nếu không phải đối phương là bệnh nhân, A Phức nhất định sẽ nện vào đầu nàng một đấm.

"À đúng rồi, A Phức, mình nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu có nói sẽ ở Sở quốc mấy năm rồi sau đó đến quốc gia ở phía bắc phải không?" Thiếu nữ nằm trên giường, như là trong lúc vô tình nhớ tới chuyện này.

"Không sai, nhưng bây giờ cậu thế này làm sao mình có thể yên tâm đi quốc gia khác?" Khi A Phức vừa bị cha mẹ nuôi đạp ra khỏi nhà, cô ấy đã định đi khắp tất cả các quốc gia, ngắm nhìn những khung cảnh khác nhau trên thế giới này, nhưng đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, cô ấy ra ngoài không một xu dính túi nên không khỏi không ở lại làm công cho thiếu nữ.

Cô ấy đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, nói thật thì cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà lý do ở lại, còn không phải là lo người nào đó bị bắt nạt hay sao.

"Bây giờ mình có một kế hoạch, A Phức, những năm qua mình đã tích lũy được không ít tiền riêng..." Thiếu nữ cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực, lấy ra một chiếc hộp từ dưới gầm giường, chiếc hộp vô cùng nặng, kéo nó ra đã tốn rất nhiều sức của nàng.

"Để mình làm quản gia?" A Phức nhìn nhìn thiếu nữ lấy tất cả tiền của mình ra, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mình không thể hiểu được đối phương.

"Không, không, không, mình muốn cậu cầm số tiền này đi du lịch các nước khác, tìm một nơi có phong cảnh đẹp thích hợp để định cư mua nhà, Sở quốc đã nát đến tận xương tủy, hết cứu, chờ đến khi cậu tìm được một nơi tốt, mình sẽ tìm cách thoát khỏi đây." Thiếu nữ nói ra một loạt lời nói khiến A Phức vô cùng kinh ngạc.

"... Đúng là tính cách của cậu không phù hợp với nơi này, nhưng cậu thật sự có thể từ bỏ mọi thứ ở đây?"

"Đương nhiên, mọi rắc rối ở đây khiến mình mệt đến phun máu, có cái gì mà không bỏ được?"

"Rõ ràng là mình mệt mỏi hơn cậu mới đúng chứ? Công việc bình thường cậu làm có thể so với một nửa của mình không? "A Phức hừ một tiếng, "Mình đồng ý với đề nghị của cậu, nhưng cậu phải nói rõ ràng cho mình biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."

A Phức cũng không phải kẻ ngốc, thật sự không thể tin lý do kém chất lượng của thiếu nữ được.

"Được rồi, được rồi, cậu tới gần một chút, mình sẽ nói cho cậu một bí mật." Thiếu nữ ngoắc ngoắc tay với A Phức.

A Phức cúi xuống, đi lại gần để nghe thiếu nữ muốn nói gì, trong lúc vô tình lại đối diện với ánh mắt của thiếu nữ.

Sau một chớp mắt mê muội không thể nhận ra, A Phức lại đứng thẳng lên: "Được rồi, được rồi, vậy mình sẽ giúp cậu tìm một nơi và mua một căn nhà thật lớn."

"Cảm ơn cậu rất nhiều!" Mặc dù thiếu nữ chưa giải thích gì nhưng A Phức lại giống như là bị thuyết phục.

"Nhưng sau khi mình đi rồi thì ai sẽ giúp cậu? Bộ dạng bình thường lười biếng kia của cậu, sẽ không bị mệt chết đó chứ?"

"Yên tâm, yên tâm, mình đã tìm người gánh trách nhiệm rồi."

"Đúng rồi, đoạn thời gian trước mình có cứu một cô bé, xuất thân rất rõ ràng, để em ấy chăm sóc cậu, thuận tiện quản lý gài chuyện vặt vãnh đi."

"Hả?!"

Cô bé kia trông chỉ mới bảy tám tuổi, tên là Hủ, dù sao thì A Chiêu cũng không thể để một đứa trẻ như vậy làm những việc bặt vừa bẩn vừa mệt kia, thế là giữ cô nàng ở bên cạnh, bình thường sắp xếp công văn, thuận tiện học mấy chữ.

Trông có vẻ thiếu nữ vẫn như thường lệ, như hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì, dường như cũng rất thản nhiên chấp nhận số phận của mình.

Nhưng có bao nhiêu người có thể giữ bình tĩnh trước cái chết?

Bất cứ khi nào nàng nhớ đến Đại Vu Chúc đời thứ nhất của Sở quốc đã tiêu tán ngay cả một tia tàn hồn cũng không còn như thế nào, nàng đã sợ đến run tay.

Tuy nhiên, dù vậy nàng cũng không ngồi chờ chết, mà là nghiên cứu bản chép tay của Đại Vu Chúc đời thứ nhất của Sở quốc mấy lần, đáng tiếc, kiến ​​thức lung ta lung tung tăng lên rất nhiều nhưng kết quả thì chỉ có một cái.

Đó là trọng tội mà ngay cả thần cũng không thể chống lại được.

Có thể giúp Sở vương đời thứ nhất làm được chuyện như vậy, Đại Vu Chúc đời thứ nhất đúng là kỳ tài vạn năm khó gặp, dù là cô ta không vì bản thân mình thì cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp vì tình lang của mình, dốc hết toàn lực nghĩ phương án nhưng cuối cùng cũng chỉ là giá họa cho người khác.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết để dời đi là Thiên Đạo chưa phát hiện ra, bây giờ tàn hồn kia tràn đầy hận thù, dù bản thân có hồn phi phách tán cũng sẽ báo thù Sở vương, xốc ván cờ đã che giấu chân tướng, bày tất cả tội nghiệt ra dưới ánh mặt trời.

Hiện tại cho dù nàng có thật sự che lương tâm lại bắt chước các Đại Vu Chúc trước đây thì nàng và kẻ xui xẻo kia cũng sẽ cùng bị đánh chết khi truyền sức mạnh lại.

Vậy phải làm thế nào?

Chỉ có thể chờ chết từng ngày sao?

Dao Thần đại nhân...

Em nên làm gì đây?

Không biết vì sao, Dao Thần đại nhân đã lâu không đến nhân gian, là đã phát hiện ra gì đó rồi sao? Phát hiện Vu Chúc các nàng giả lời sấm truyền, bằng mặt không bằng lòng...

Ngài ấy sẽ không cảm thấy bị xúc phạm chứ?

Thân ảnh co ro dưới chân giường gầy yếu hơn trước rất nhiều, nếu bị Dao Thần đại nhân chán ghét vứt bỏ, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng đó thôi, dường như nỗi sợ về cái chết cũng bị đè xuống...

Mà nàng cũng từng nghĩ đến tính khả thi khi nhờ Dao Thần đại nhân giúp đỡ, chỉ là nếu ngay cả thần linh cũng sẽ bị trời trừng phạt...

Thiếu nữ phất tay về phía chiếc bàn bên ngoài, một ngọn lửa yếu ớt bùng lên, chiếu sáng căn phòng tối tăm này.

Một con bồ câu thuần trắng bay vào, vỗ cánh đậu xuống giường nàng, sau đó thế mà phát ra tiếng.

"Mình đã tìm được một chỗ cho cậu rồi, là ở thị trấn phía bắc trước đây chúng ta đã thảo luận qua, khí hậu rất tốt, thích hợp để dưỡng bệnh, cậu mau chóng thoát thân đi."

Sau khi nói xong, bồ câu biến thành một sợi lông bồng bềnh.

"... Không được đâu." Nàng vân vê sợi lông, cười khổ một tiếng.

"Sao lại không được?"

"A!" Thiếu nữ bị dọa cho kêu lên, sau đó lăn một vòng muốn xuống giường, suýt chút nữa đã ngã từ trên giường xuống vì chân bị chăn vướng vào.

May mà chẳng biết lúc nào thần linh đã xuất hiện kịp thời vươn tay đỡ lấy nàng, không để đầu nàng chạm đất.

"Xin lỗi, làm em sợ rồi." Dao Thần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nàng giống như khi còn bé.

"Không! Ngài không cần nói xin lỗi, em, em chỉ là kích động... Đã rất lâu rồi không được gặp ngài!" Thiếu nữ thận trọng nắm lấy tay áo thần linh, cúi đầu không để thần linh phqt1 hiện khuôn mặt đỏ ửng của mình.

"... Thiên giới có một số việc nên bị chậm trễ." Dao Thần giơ tay sờ sờ đầu nàng, "Vừa rồi em nói cái gì không được?"

"Ờm, à thì... Là A Phức! A Phức, cậu ấy sang nước khác chơi, sau đó cậu ấy mời em cùng đi chơi, nhưng ở Sở quốc có quá nhiều chuyện, cho nên, cho nên không đi được." Thiếu nữ lắp bắp giải thích.

"Nước khác? Em muốn đi chơi sao?" Dao Thần hỏi.

"Hừm... Là có chút muốn đi, nơi xa nhất em đi cũng chỉ là trong phạm vi Sở quốc, nếu như có cơ hội, em cũng muốn nhìn xem bên ngoài Sở quốc trông như thế nào, đặc biệt là những nơi được viết trong sách."

"... Cũng được, vậy ta dẫn em đi nhé, muốn đi nơi nào cũng được." Dao Thần im lặng một lúc rồi đưa ra đề nghị mà thiếu nữ chưa bao giờ nghĩ tới.

"Hả?"

Thật ra Đại Vu Chúc muốn dùng lý do chính đáng để đi xa cũng rất dễ, ví dụ như có chỗ nào bị thiên tai, nàng có thể lấy danh nghĩa cầu phúc ra ngoài, lại còn không làm cho bất kỳ kẻ nào nghi ngờ.

Hiện tại vương thất cũng không có cách nào gây rắc rối nữa, miếu thần lại nằm dưới sự quản lý của thiếu nữ, nàng hoàn toàn có thể yên tâm ra ngoài chơi một thời gian.

Cho dù trong khoảng thời gian này có người gây rối cũng không sao, dù sao Sở quốc đã nát bấy, miếu thần cũng vậy, nhiều nhất cũng chỉ mấy năm, mọi người sẽ cùng rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Thiếu nữ dứt khoát tháo hết mọi gánh nặng và sầu lo xuống, lấy ra mấy tập ghi chú du lịch, trong đó ghi lại những đỉnh núi và tảng đá có hình thù kỳ lạ, biển cả xanh thẳm, còn có sa mạc và lạc đà, v.v... Nàng muốn đi xem với Dao Thần đại nhân!

Mặc dù thân thể nàng là một gánh nặng trên đường đi, nhưng có Dao Thần đại nhân ở đây chăm sóc thì vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.

Nàng cho rằng bản thân che giấu tình trạng thân thể thật sự của mình tương đối kín, nhưng không biết khi bản thân lặng lẽ nôn ra máu, thần linh đã rất muốn ôm lấy nàng.

Càng nghiên cứu về số mệnh, thiếu nữ càng thấy rõ ràng hơn về đại nạn của chính mình, nếu quả thật không còn cách nào khác, ít nhất như vậy cũng sẽ không tiếc nuối.

Nàng là một người ngay cả đầu thai cũng không có, không cách nào ký thác vào hữu duyên ở kiếp sau, cho nên... Chuyện từng không dám làm, hiện tại lặng lẽ thực hiện một ít nguyện vọng của mình đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.