🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trường trung học phổ thông Hồng Khải là một trường cấp 3 trọng điểm rất nổi tiếng ở thành phố H, tỷ lệ lên lớp cực cao, hầu hết các bậc phụ huynh ở địa phương đều chen bể đầu muốn nhét con mình vào đây.

Mà đối với các học sinh, so với tỷ lệ lên lớp, những câu chuyện kỳ ​​lạ lưu truyền trong ngôi trường này bấy lâu nay hấp dẫn bọn họ hơn nhiều.

Tương truyền rằng, trước khi thành lập ngôi trường cấp ba này, nơi này là một bãi tha ma, mà sau khi thành lập trường, do áp lực phải học lên cao hơn, đã từng có mấy học sinh tự tử, nhảy lầu, nhảy hồ, thắt cổ ở ký túc xá đều có, thế là trong ngôi trường này bắt đầu lưu truyền tám câu chuyện ma kỳ ​​lạ: Vong hồn lang thang trong sân trường vào ban đêm, đầu người quái dị trong hồ, ngồi trong phòng học thấy có người rơi xuống, đứng ở bên ngoài trông thấy trong phòng ký túc xá có bóng đen treo lơ lửng... v.v.

Mà gần đây thì lại có thêm một con quái vật khổng lồ khác lang thang quanh khuôn viên trường vào ban đêm!

Các học sinh học tập áp lực, chỉ thích dùng những mẩu tin nhỏ này để xoa dịu tinh thần của mình.

Trong trường này còn có một câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa cổ, còn được gọi là "Câu lạc bộ nghiên cứu linh dị".

Làm học sinh quá tò mò không phải là chuyện tốt, vì vậy nhà trường quy định dù là học sinh ngoại trú hay nội trú đều không được tùy ý đi lại quanh khuôn viên trường sau 11h, ban quản lý ký túc xá phải đảm bảo rằng tất cả học sinh trong trường đều có mặt trong khu ký túc xá sau thời gian này để đảm bảo sinh viên không đi dạo lung tung vào ban đêm phát sinh nguy hiểm.

Nhưng nhà trường có 100 biện pháp phòng ngừa, học sinh sẽ có 101 cách giải quyết.

Học sinh lớp 12 phải tham gia buổi tự học buổi tối, kết thúc lúc 9h30, lúc này trời đã rất tối, các học sinh thu dọn cặp sách ríu rít rời khỏi lớp.

"Thật sự rất không muốn học lớp tự học buổi tối! Mệt mỏi quá, cảm thấy như đầu óc không còn là của mình nữa."

"Thuyết phục chủ nhiệm lớp được là cậu không cần phải tham gia lớp tự học buổi tối nữa, cậu đi thử xem?"

"Cái này còn cần phải thử sao? Chủ nhiệm lớp nhất định sẽ nói, ngay cả Chử Hâm còn đến lớp tự học buổi tối, dựa vào thành tích của mình mà còn muốn lười biếng?"

Hai học sinh đang nói chuyện liếc nhìn thiếu nữ đang ung dung thu dọn cặp sách phía trước, mặc dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng nhưng cũng có thể biết nàng là một cô gái rất xinh đẹp.

Để giảm bớt sự chú ý, Chử Hâm đã cố tình ngụy trang thành người có mái tóc đen, nhưng dù vậy nàng vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý.

"Cậu ấy vẫn luôn đứng nhất khối, cậu ấy không ở lại trường, hoàn toàn có thể không cần phải đến lớp tự học buổi tối mà?"

"Nghe nói là chủ nhiệm lớp hy vọng cậu ấy đến lớp tự học buổi tối, nói là nếu cậu ấy không tới, mở ra trường hợp đặc biệt, những học sinh khác sẽ nóng nảy."

"Đáng ghét! Bị chủ nhiệm lớp gây khó dễ!" Học sinh vừa định muốn xin nghỉ tức giận nói.

Thiếu nữ đứng nhất khối bước ra khỏi lớp, chỉ chốc lát sau, bên ngoài ồn ào huyên náo.

"Đi xem náo nhiệt đi, có phải lại có người tỏ tình với Chử Hâm không?!"

Học sinh lớp thực nghiệm đã quen, cho dù hiệu trưởng có mời phụ huynh cũng không ngăn cản được một số người xúc động muốn tỏ tình với hoa khôi của ngôi trường.

Hôm nay còn tệ hơn, khi hai chàng trai đến tỏ tình đụng phải nhau, bất đồng quan điểm trực tiếp lao vào đánh nhau.

Giáo viên lập tức đến ngăn lại, sau khi mắng cho một trận lập tức đi tìm chủ nhiệm của hai tên nam sinh kia, mỗi người mang về mời phụ huynh.

"Tiểu quỷ ngây thơ, không nhìn xem đức hạnh của bản thân đến đâu, có muốn chị đi dạy dỗ chúng nó không?" Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đi một mình trên đường, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng đen to lớn bao trùm lấy nàng.

Thiếu nữ vốn là trung tâm của vụ hỗn loạn vừa rồi đã lẻn ra ngoài từ lâu.

"Không cần làm phiền chị, sau khi em từ chối mấy lần thì bọn họ sẽ không trở lại nữa đâu." Giọng nói êm ái của thiếu nữ vang lên, khiến bước chân của con quái vật loạng choạng.

Em gái của cô ấy là cô em gái khôn khéo nhất thiên hạ!

Ô Hạm Tầm đã hoàn toàn quên mất mười mấy năm trước em gái đè mình xuống đất đánh, vui vẻ đi theo Chử Hâm, giảm tốc độ lại để phối hợp với bước chân của nàng.

"Cặp sách có nặng không? Chị mang giúp em nhé?"

"Chử Hâm! Chử Hâm! Sao cậu chạy nhanh quá vậy! Vừa rồi mình còn đang tìm cậu đây!" Một giọng nói tương đối vui vẻ vang lên từ phía sau Chử Hâm, bóng đen khổng lồ kia lập tức biến mất.

Ánh sáng trong ngõ trở nên sáng hơn một chút, thiếu nữ phía sau Chử Hâm nghi hoặc nhìn lên trời, mặt trăng vừa ló ra khỏi đám mây, vừa rồi ánh sáng thay đổi chắc là do mặt trăng nhỉ? Thiếu nữ không để ý nhiều, cõng cặp sách trên lưng vọt đến bên cạnh Chử Hâm.

"Tối nay có một sự kiện, cậu có tham gia không?" Thiếu nữ này là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa cổ, bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, cô nàng cũng đã thành công lôi kéo Chử Hâm vào câu lạc bộ.

"Không được, nhà mình ở xa, không đến."

"Vậy sao..." Thiếu nữ có vẻ rất thất vọng, "Nếu cậu không đến, mình cảm thấy dũng khí của mình sẽ tụt dốc mất."

"Nơi các cậu muốn khám phá có rất ít ánh đèn, ban đêm tốt nhất không nên chạy lung tung, lỡ như rơi xuống hồ hoặc rơi xuống sườn đồi thì phải làm sao?" Trường trung học phổ thông Hồng Khải được xây dựng gần núi, ở giữa còn có một dòng sông, trong sông có trồng hoa sen, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con vật nhỏ chạy xuống núi, hệ sinh thái rất tốt. "Hơn nữa, dạo gần đây bảo vệ đi tuần tra rất nhiều, khả năng cao sẽ bị bắt, không những phải viết bản kiểm điểm mà còn phải mời phụ huynh nữa, hay là cậu đừng đi hoạt động lần này."

"Nhưng mà bọn họ đều đi, mình không đi thì không tốt lắm, yên tâm đi, mình sẽ không chạy lung tung, ngày mai gặp, nếu buổi tối mình nhìn thấy gì, mình nhất định sẽ chia sẻ với cậu!" Thiếu nữ nói đùa rồi vừa chạy vừa vẫy tay.

"Không muốn chơi cùng bọn họ sao?" Mèo đen nhảy xuống từ bức tường bên cạnh, biến thành hình người.

"Em cảm thấy lần này bọn họ sẽ bị bắt lại." Chử Hâm bình tĩnh nói.

Trực giác của Chử Hâm luôn chính xác đến đáng sợ, đôi khi giống như có thể đoán trước được tương lai, nếu như không phải Phó Du Thường nhiều lần nói rõ tuyệt đối không được khôi phục trí nhớ và thực lực, Ô Hạm Tầm cũng hoài nghi có phải em mình đã có lại một phần năng lực trước kia hay không.

"Ồ... Vậy không ngăn cản em ấy sao?" Lần này, em gái được nuôi dạy cẩn thận không còn tính cách không thể đoán và giống như một con nhím nữa, nhưng đối với những người không phải là người nhà, bề ngoài nàng rất dịu dàng nhưng thực chất lại luôn có thái độ xa cách, cô bé vừa rồi đã là người thân cận nhất với nàng nhất trong kiếp sống học sinh cho đến nay, Ô Hạm Tầm đang nghĩ có nên dùng biện pháp đặc biệt nào đó để ngăn cản cô gái kia đi ra ngoài hay không.

"Em đã khuyên rồi, nhưng cậu ấy không nghe em, em cũng không thể trói cậu ấy trong nhà được." Chử Hâm nắm tay Ô Hạm Tầm, "Chúng ta về nhà đi."

"Vậy, thật sự mặc kệ em ấy sao? Thật ra chị cũng có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt để ngăn em ấy không ra khỏi cửa được."

"Không cần, để cho cậu học một bài học, sau này mới không chạy đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa, lần này có chị xử lý những quỷ quái kia, lần sau không chắc sẽ có."

Đúng vậy, những câu chuyện ma trong ngôi trường này, hơn phân nửa đều là sự thật, nhưng chúng đều đã được Ô Hạm Tầm xử lý khi Chử Hâm quyết định theo học tại ngôi trường cấp ba này, quỷ quái nguy hiểm đã bị Ô Hạm Tầm nuốt, những con còn lại không có lực uy hiếp gì thì nơm nớp lo sợ rúc vào trong góc, cố gắng sống qua ba năm này.

"Hả? Em đã biết hết rồi sao." Ô Hạm Tầm gãi gãi đầu, cười nói: "Chị sợ sau khi em biết sẽ cảm thấy không thoải mái, mới cố ý không nói."

"Ừm, em biết." Chử Hâm mỉm cười gật gật đầu, có chuyện gì của chị mà nàng không biết đâu.

"Mặc dù mấy con quỷ nhỏ còn lại không tạo thành mối đe dọa được, nhưng chúng có thể dọa chết người nếu đêm hôm khuya khoắt bất ngờ xuất hiện, chị... Cứ tưởng em ấy có quan hệ rất tốt với em."

"Rất tốt?" Ngữ điệu Chử Hâm hơi cao lên, cười như không cười, sau đó kiễng chân sờ lên đầu chị gái, nói: "Tỷ tỷ ngây thơ đáng yêu."

Ô Hạm Tầm muốn tiếp tục duy trì sự uy nghiêm của một người chị, dùng giọng điệu không tính là nghiêm khắc nói cho Chử Hâm không được chạm vào đầu chị gái, cũng không được nói chị mình đáng yêu.

"Người kia có vấn đề gì sao?" Ô Hạm Tầm nghĩ nghĩ, bắt được mấu chốt, cau mày nghiêm túc hỏi.

"Cũng không có gì, đều là chút chuyện không đáng kể, em muốn trở về ăn bữa khuya, chị, chúng ta trở về đi."

"Được rồi, nhưng nếu người đó có ý xấu thì nhất định phải nói cho chị biết! Những người đó bất kể tuổi tác thế nào, cũng có một số người vô cùng hư!" Ô Hạm Tầm không yên lòng, lải nhải suốt đường đi.

Nhưng ngày hôm sau, tình hình còn nghiêm trọng hơn Chử Hâm đoán rất nhiều.

Những học sinh đó quả thực đã bị bắt, nhưng không phải bảo vệ phát hiện bọn họ, mà là bọn họ chủ động bảo vệ để được che chở.

Có một học sinh mất tích, không phải cô gái tìm Chử Hâm tối qua mà là một cô gái khác.

Các học sinh khác đều bị kinh sợ, hôm nay đều được nghỉ ở nhà.

Cha mẹ của học sinh mất tích đã báo án, trường lập tức có xe cảnh sát đến.

Chử Hâm khép sách vở lại, cảm thấy trong đó có gì đó kỳ lạ.

Nàng biết rất rõ trong trường có mấy con quỷ nhỏ, chúng đã bị chị của nàng dọa cho sợ mất mật từ lâu, căn bản không dám ra tay với học sinh trong trường này, trừ khi những học sinh đó nhảy Disco trên mộ của bọn chúng... Không, cho dù bọn họ có thật sự làm vậy thì những con quỷ kia cũng không dám.

Vậy thì kỳ lạ thật, ai đã bắt cóc nữ sinh kia?

Sau khi ăn trưa tại nhà ăn của trường, Chử Hâm tranh thủ giờ nghỉ trưa đi một vòng quanh trường, sau đó nhìn thấy cảnh sát mang theo mấy học sinh xác nhận nơi nào đó.

Trong đó một học sinh là cô gái tối hôm qua đến gặp Chử Hâm, cô nàng tên là Trương Thiến Khê, đi cùng cảnh sát như một con chuột bị hù dọa cho mất mật.

Mà nàng cũng biết người cảnh sát đứng phía trước, là dì Khấu.

Cô cảnh sát nhỏ năm đó đứng sau lưng cấp trên giờ cũng đã tự mình phụ trách một phía, vì vấn đề thể chất của cô nàng nên hiện tại đã được chuyển đến bộ phận đặc biệt, nếu lần này cô nàng đến đây thì có nghĩa là tình hình quả thực khá nghiêm trọng.

Nói đến cảnh sát Khấu thì không thể không kể đến một sự việc thú vị mà nàng từng gặp.

Một đêm nọ, khi đó nàng còn nhỏ, nàng đang định ra ngoài rót cốc nước thì nhìn thấy dì Phó, vốn là một cảnh sát và là người rất tỉ mỉ, vậy mà đang ngã gục ngồi trên ghế sô pha trong nhà các nàng, dùng giọng điệu hoài nghi nhân sinh nói với em gái và em dâu của mình một chuyện.

Đó chính là vị cảnh sát Khấu này vậy mà tỏ tình với dì ấy!

Không phải là nàng cố ý nghe thấy, nhưng có lẽ vì quá sốc nên giọng của dì ấy thật sự rất lớn.

Nhưng theo lời của dì Chiêu Chiêu chính là: "Cô ấy mới tỏ tình? Nhẫn nại giỏi thật!"

Dì Chiêu Chiêu rất lợi hại, nàng nghe chị gái nói rằng thuật bói toán của dì ấy là vô song ở nhân gian, nàng muốn học nhưng dì Chiêu Chiêu không cho, nàng vẫn còn nhớ bộ mặt lo lắng và sợ hãi của dì Chiêu Chiêu khi đó, vì vậy sau đó nàng không nhắc lại chuyện đó nữa.

Dì Chiêu Chiêu nói hai người kia rất hữu duyên, mặc dù ở giữa có chút nhấp nhô nhưng cuối cùng họ cũng sẽ đến với nhau.

Cũng đúng như dì Chiêu Chiêu đã nói, sau khoảng hai năm, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau, nghe nói dì Khấu ngày thường cẩn trọng là người triển khai thế công, theo đuổi hơn hai năm, ngay cả nàng cũng nhịn không được vỗ tay cho dì Khấu.

Nhưng bây giờ dì ấy đã tới rồi, nàng không cần lo lắng về những học sinh mất tích nữa, Chử Hâm đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi để không quấy rầy công việc của đối phương, nhưng Trương Thiến Khê đã phát hiện ra nàng, sau đó hô to một tiếng.

Chử Hâm không thể rời đi, nàng còn phải gánh vác nhiệm vụ an ủi bạn học.

Trương Thiến Khê ôm chặt lấy nàng, vừa khóc vừa run rẩy kể lại chuyện tối qua, lời nói khó hiểu nhưng Chử Hâm vẫn nắm được mấu chốt.

Hôm qua mấy người bọn họ không tìm được bất cứ dị thường gì, cho nên tìm đường chết chơi trò Charlie Charlie, kết quả khi đang chơi thì gặp phải một tình huống rất kỳ lạ, cây bút di chuyển không khống chế được, bọn họ cũng không dám tiếp tục, thậm chí còn chưa kết thúc trò chơi theo quy trình đã bỏ chạy.

Nhưng dường như bọn họ gặp phải quỷ đã tường, dù có chạy cỡ nào cũng không thể thoát được, cho đến khi nữ sinh kia mất tích, bọn họ mới thoát được.

Charlie Charlie... Xem ra đã thu hút phải một số thứ bẩn thỉu từ bên ngoài.

Khi cảnh sát đi xa hơn một đoạn, Trương Thiến Khê bắt đầu cầu xin Chử Hâm có thể cho cô nàng ở với nàng mấy ngày được không, cô nàng sợ hãi.

"Trường học sẽ cho các cậu nghỉ mấy ngày, cậu có thể nói cha mẹ ở cùng." Chử Hâm rút tay lại không để lại dấu vết.

"Nhưng mà mình, mình, mình không muốn..."

"Chử Hâm! Cháu lại đây một chút." Khấu Tử Thư ở xa xa vẫy vẫy tay với Chử Hâm.

"Mình đi qua trước." Chử Hâm mỉm cười nói với Trương Thiến Khê, nhìn cô nàng với ánh mắt có ý vị sâu xa, sau đó đi về phía Khấu Tử Thư.

Tay Trương Thiến Khê run lên, chậm rãi thu tay lại.

Khấu Tử Thư tìm nàng cũng không có chuyện gì khác, là do thấy nàng học ở trường này, lo nàng sẽ vướng vào chuyện nguy hiểm này, nhiều lần dặn dò nàng tan trường phải về nhà đúng giờ.

"Dạ." Chử Hâm trả lời, nhưng nàng vừa gật đầu một cái, nàng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, vì vậy giây tiếp theo mặt nàng không đổi sắc nói lại một câu: "Chuyện đó là không thể nào."

Nên làm gì khi con nít bước vào giai đoạn nổi loạn? Khấu Tử Thư lén lút mở điện thoại ra tìm kiếm.

Nhưng "đứa trẻ" này không phải là một đứa trẻ bình thường, cũng không biết những phương pháp bình thường có tác dụng hay không.

Hay là tìm người lớn nhà con bé? Vừa nghĩ đến ngôi làng đáng sợ dù có làm thế nào cũng không thể phá vỡ vòng luân hồi, trong lòng Khấu Tử Thư lập tức sợ hãi, cô nàng cảm thấy có lẽ mình thật sự không quản được đứa nhỏ này.

Từ lâu Chử Hâm đã biết, vị dì cảnh sát Khấu này thật ra có chút sợ mình, sợ một đứa bé.

Nhìn vẻ mặt bối rối của dì Khấu là có thể đoán được dì ấy đang nghĩ gì, Chử Hâm mỉm cười, đúng lúc nhân cơ hội này có thể đi theo dì ấy.

Lúc này, Trương Thiến Khê đột nhiên chạy tới "tốt bụng" nói với các nàng rằng đêm qua cô nàng có nghe thấy tiếng động lạ ở bờ sông gần ngọn núi phía sau trường học, có lẽ có thể đến đó nhìn xem.

Chử Hâm nhìn chằm chằm vào cô nàng, khiến cô nàng nổi da gà.

Vốn dĩ nữ sinh này là mục tiêu bắt nạt của một số thiếu niên bất lương trong trường, vì tìm kiếm che chở nên mới cố gắng làm bạn với Chử Hâm, Chử Hâm cũng thầm chấp nhận, cũng giúp cô nàng đuổi những người kia đi.

Nhưng nàng không phải là một quả hồng mềm, ai cũng có thể đắn đo.

Bởi vì hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nữ sinh mất tích, cho dù Khấu Tử Thư cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng vẫn lập tức đi đến nơi Trương Thiến Khê nói, Chử Hâm cũng không thèm nhìn Trương Thiến Khê một cái, đi theo sát Khấu Tử Thư.

Mặc dù đối phương không có ý tốt nhưng đang chỉ đúng hướng.

Khi bị kéo xuống sông, Chử Hâm không hề tỏ ra hoảng sợ, thậm chí còn mặc niệm thay cho quỷ quái kia một lát.

Bắt dì Khấu có lẽ tốt hơn là bắt nàng.

Chị sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bầu trời chợt tối sầm như báo trước bão tố đến.

Khấu Tử Thư chưa kịp cứu, Chử Hâm đã được ôm lên.

Tiếp theo, cô nàng còn chưa kịp ngăn cản đã trơ mắt nhìn quỷ quái trong sông bị lôi ra trong hoảng sợ, bị xé thành từng mảnh nuốt chửng.

"Nó còn bắt đi..." Khấu Tử Thư nhìn đôi mắt thú màu đỏ của Ô Hạm Tầm, cô ấy đã ăn quỷ quái bị xé thành từng mảnh.

Sau đó, Khấu Tử Thư rút ra một ít tàn hồn trong kẽ răng của Ô Hạm Tầm, hỏi tung tích của nữ sinh kia, may mà con quỷ quái này còn chưa kịp thưởng thức con mồi của mình.

Khấu Tử Thư tự mình hoàn thành quá trình thẩm vấn, Ô Hạm Tầm thì cẩn thận kiểm tra xem em gái mình có bị thương hay không.

Vừa rồi khi Chử Hâm bị kéo xuống sông, chân nàng đã bị bong gân, ngoài ra, góc áo có dính chút nước, nhưng Ô Hạm Tầm lại giật lấy tia tàn hồn kia về ném xuống đất đạp mấy cái, sau đó lại nhờ Khấu Tử Thư giúp xin trường cho nghỉ học, cõng em gái về nhà.

"Lần sau phải tránh xa những thứ nguy hiểm kia, tuyệt đối không được chạy loạn, biết không?"

"Em biết rồi." Nằm trên lưng chị gái, Chử Hâm nhẹ giọng nói: "Em biết lần nào chị của em cũng sẽ chạy đến kịp thời."

Ô Hạm Tầm dừng bước, mặc dù đã qua mười mấy năm, trí nhớ của cô ấy cũng không tốt lắm, nhưng chỉ có cảnh tượng ngày hôm đó còn rõ nét như ngày hôm qua, dù cô ấy có bảo vệ em gái mình cẩn thận đến đâu, cô ấy vẫn lo lắng có chỗ mình không đủ sức, "Nhưng cũng có lúc chị không thể đến kịp."

"Chị cũng sẽ có lúc không thể tìm thấy em."

Trái tim Chử Hâm như thắt lại khi nghe thấy giọng nói của chị gái mình dường như có chút run rẩy và nghẹn ngào.

Từ cực kỳ lâu trước kia nàng đã biết thân thế của mình không đơn giản như vậy.

Thỉnh thoảng, nàng có thể nghe được hai từ "trước kia" từ người lớn.

Dường như trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều chuyện tồi tệ, nhưng hiện tại không còn ký ức về những chuyện đó, cũng sẽ không còn ký ức về thời điểm đó.

Nàng không thể hỏi chị mình, vì nàng phát hiện dì Chiêu Chiêu và những người khác cũng giấu chị một chuyện, không muốn chị biết, một khi chuyện đó bị bại lộ, có lẽ chị sẽ không chịu nổi.

Cho nên nàng phải tự mình tìm hiểu quá khứ một cách lặng lẽ.

Nhưng bây giờ...

Chử Hâm lắc cổ tay, một sợi dây màu đỏ tươi trông như máu đột nhiên xuất hiện trên cổ tay mảnh khảnh của nàng.

Sợi dây màu đỏ bắt đầu kéo dài ra dưới sự điều khiển từ suy nghĩ của nàng, đầu còn lại được buộc vào cổ tay của Ô Hạm Tầm.

"Đây là bảo vật mà em... Lấy từ Đế nữ điện hạ, bất kể là ở đâu, người ở hai đầu sợi dây đỏ đều có thể cảm nhận được lẫn nhau." Chử Hâm giải thích công dụng của vật dụng này cho Ô Hạm Tầm, "Bây giờ em sẽ cho chị quyền chủ đạo dây đỏ, thế này chị không cần phải lo không tìm thấy em."

Ô Hạm Tầm vội vàng giấu đi sợi dây màu đỏ trên cổ tay, "Không cho phép đổi ý nha!"

Có thể nhìn ra được trước kia mình bắt nạt chị gái đến cỡ nào, Chử Hâm thở dài trong lòng, miệng thì hứa: "Không đổi ý."

Tâm tình Ô Hạm Tầm trầm thấp đến bây giờ cuối cùng cũng vui vẻ lên, nói rằng hôm nay mình đã trả lương, muốn dẫn Chử Hâm đi ăn đồ ăn ngon.

Đây là cách chị biểu đạt niềm vui, nhưng lương của chị cũng không cao, thông thường, trong vòng hai ngày kể từ khi nhận được, chị sẽ tiêu hết số tiền đó để mua quần áo và trang sức mới.

"Chúng ta đi ăn buffet hải sản ở phố Đông nhé?" Món này vừa rẻ vừa hợp túi tiền, quan trọng nhất là chị thích.

Ô Hạm Tầm liên tục gật đầu, cô ấy rất thích chỗ đó!

"Chị, hay là sau này em kinh doanh thủy sản, chị giúp em nhé? Sau đó em sẽ chia cho chị rất nhiều hoa hồng." Như vậy chị sẽ không còn phải chạy đến nơi nguy hiểm vì số tiền lương ít ỏi đó nữa.

Thủy sản?

Không hiểu sao, Ô Hạm Tầm chợt nhớ đến người bạn buôn bán thủy sản đã mười mấy năm không có tin tức gì.

"Được, được, nếu em muốn kinh doanh, chị sẽ giúp em, đợi đến khi việc làm ăn của em phát triển ra nước ngoài xem xem có thể nghe ngóng đến một yêu quái hay không, mười mấy năm không có tin tức gì, thật khiến người ta lo lắng." Ô Hạm Tầm lẩm bẩm.

"Mười mấy năm? Chuyện đó là bình thường đối với một yêu quái mà?"

"Xác thực là vậy, nhưng tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi khiến người ta cảm thấy kỳ lạ." Ô Hạm Tầm cảm thấy có chút kỳ là, nhưng không biết rốt cuộc là lạ chỗ nào.

"Có thể cho em xem một chút được không?"

"Được chứ, cũng không có gì không thể xem." Ô Hạm Tầm cho nàng xem lịch sử trò chuyện được lưu cho đến tận bây giờ.

Khi lịch sử trò chuyện được nhóm lại xem, Chử Hâm dần dần cau mày.

Cuộc trò chuyện cuối cùng diễn ra đúng vào năm nàng được đưa về nhà, khoảng cách giữa hai khoảng thời gian rất ngắn...

"..." "Yêu quái" kia, dường như đang nói lời tạm biệt.

Chử Hâm trả lại điện thoại cho chị mình, giữa mày không còn ngưng trông nữa, "Chờ đến khi công việc kinh doanh của em phát triển hơn, em sẽ ra nước ngoài tìm hiểu xem có yêu quái nào như vậy trong ngành kinh doanh thủy sản hay không."

Thật tuyệt khi có một cô em gái thông minh! Tảng đá lớn trong lòng Ô Hạm Tầm rơi xuống đất, nhưng cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của em gái mình.

Chị ấy không biết có thể sẽ không bao giờ tìm thấy yêu quái kia.

Nhưng không sao cả, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mình vẫn sẽ luôn ở bên chị ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.