Mặc dù thiếu nữ đã được Dao Thần mang đi kịp thời, nhưng sau khi Mèo yêu tỉnh lại sau cơn say, chẳng những không bị thần linh hù sợ mà ngược lại càng thêm ngông cuồng mang bạn mình đi sống phóng túng.
Dựa theo lời cô nàng nói, tuổi thọ của con người quá ngắn, mà tuổi thọ của yêu quái lại quá dài, đợi đến sau khi cô nàng gả cho người ta rồi quay trở lại, nói không chừng tóc của thiếu nữ đã trắng xóa.
Cho nên cô nàng muốn để cho bạn mình hiểu một điều trước khi mình đi, đó chính là đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng thú vui trước mắt!
Đối với yêu quái mà nói, một trăm năm chỉ chớp mắt là qua, cô nàng thực sự không dám tưởng tượng bạn mình sẽ phải giãy giụa trong đoạn tình cảm không dám nói ra này cả một đời, vậy thì cũng quá đáng thương, là một người bạn, Mèo yêu nói lời thấm thía với nàng: "Thế gian có nhiều rượu ngon như vậy, cảnh đẹp, mỹ nhân, khi nào có thời gian, nên ra ngoài khám phá nhiều hơn một chút! À đúng rồi, cô gái lần trước mình nói với cậu thế nào?"
Người bị càu nhàu chỉ có thể nói "Ừm, ừm, ừm, rồi, rồi, rồi" đồng ý, vì để cho con Mèo yêu này có thể an tâm đi thành thân, thiếu nữ liên tục hứa bản thân nàng nhất định sẽ cân nhắc, chờ đến khi xử lý công vụ trong tay xong sẽ đi gặp người cô nàng đã hẹn cho mình.
Haizz...
Dựa theo tốc độ phê duyệt công vụ của mình, còn có ngày nào cũng tăng thêm công vụ, có lẽ xem đến năm sau cũng xem không hết, nàng âm thầm lau đi mấy giọt nước mắt chua xót trong lòng.
Nhưng không nói đến những cái khác, cô gái tên là A Phức mà A Ô đã giới thiệu cho mình, thật là một nhân tài hiếm có!
A Phức là một cô gái được yêu quái nuôi lớn, Mèo yêu biết cha mẹ nuôi của cô ấy, nghe nói cô nương kia cũng thích con gái, thế là lập tức giới thiệu cho nàng.
Lần đầu tiên gặp nhau, hai người thực sự cảm thấy tính cách của đối phương không phù hợp với mình, nhưng cô nương kia có những hiểu biết phi thường, thân là một Đại Vu Chúc, thiếu nữ đã khảo sát vài ngày, phát hiện nếu cô nương này nguyện ý, nói không chừng sẽ là một trợ lý cực tốt.
Nàng cần bồi dưỡng tâm phúc của mình trong miếu thần để chia sẻ gánh nặng, mà A Phức lại bị cha mẹ nuôi đá ra ngoài để rèn luyện, trên người không có đồng nào, cũng không có nơi nào để ở, hai người ăn nhịp với nhau, sẽ để cho A Phức đến làm công dưới trướng mình!
"A Phức... Cô ấy rất tốt, đúng, rất tốt, chúng mình trò chuyện rất hợp, ừm... Uầy, mình sẽ cân nhắc, nói về cậu một chút đi, những mấy năm nay cậu thu phục vị hôn phu tương lai như thế nào? Hay là cậu đến giúp chúng mình xem công văn đi? Đúng lúc sáng nay bọn họ vừa mang đến một đống lớn, này, cậu đi đâu vậy?"
Một con mèo đen phóng "vút" lên trời.
Không phải Mèo yêu không muốn giúp, mà là trước kia cô nàng đã từng giúp một ít, phát hiện thứ này thật sự vượt quá khả năng của mình! Nếu bạn bè nhờ cô nàng hỗ trợ đánh trận, vậy thì cô nàng sẽ lao tới trước nhất mà không nói một lời, nhưng mà tuyệt đối đừng để cô nàng nhìn đống chữ rậm rạp chằng chịt kia, mệt rã rời!
Mèo yêu không giúp được gì, cô nàng cũng chỉ có thể tăng tốc tìm cách sắp xếp cho A Phức tiến vào miếu thần, tốt nhất là mau chóng sắp xếp cho đối phương đến nơi có thực quyền.
Thật ra cũng có một phương pháp vô cùng đơn giản, chỉ cần Dao Thần đại nhân hạ một lời sấm truyền xuống, A Phức sẽ lập tức được bổ nhiệm vào vị trí cốt lõi của miếu thần.
Đợi đến khi cô ấy đã vào vị trí rồi, bản thân sẽ có thể nhẹ nhõm hơn phân nửa, cũng không cần phải ngày nào cũng thức khuya, còn phải làm phiền Dao Thần đại nhân giúp đỡ.
Thế là thiếu nữ lập tức đi xin Dao Thần, hy vọng cô có thể giúp mình một chút, dù sao bản thân không thể làm được loại chuyện như giả lời sấm truyền, phải xin Dao Thần đại nhân hạ một lời thật xuống mới được!
A Phức? Lúc này mới qua mấy ngày mà đã thân thiết đến như vậy rồi, còn xin mình hạ lời sấm truyền chỉ vì để điều đối phương đến bên người?
Dao Thần luôn đáp ứng mọi thứ mà đứa nhỏ mình nuôi lớn muốn, nhưng đối với việc này, cô lại do dự.
Có lẽ là do ngày nào con Mèo yêu kia cũng nói lảm nhảm, nói hai người xứng đôi vừa lứa gì đó nên đã ảnh hưởng đến mình, cô có chút không muốn cho đối phương tiến vào miếu thần ở chung sớm chiều với Chiêu Chiêu.
Nhưng dù cô không hạ lời sấm truyền xuống, A Phức kia vẫn vào miếu thần.
Sau khi Chiêu Chiêu cãi nhau với đám trưởng lão trong miếu thần hơn một tháng, A Phức ngồi lên vị trí lúc trước Hòa Du ngồi, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng thanh lý một số u ác tính mà Đại Vu Chúc không quen nhìn, có được một thanh đao sắc bén, miếu thần trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có gián điệp mà Sở vương cố gài vào, đều biến mất một cách "không thể giải thích được" ngay ngày hôm sau, cùng với một số kẻ quyền quý muốn lợi dụng miếu thần, A Phức đều chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Có cấp dưới tài giỏi như vậy, làm cấp trên của cô ấy, Đại Vu Chúc rất vui vẻ, thậm chí còn muốn ném hết gánh nặng cho cô ấy rồi sau đó bản thân ung dung tự tại, sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng con nhà người ta lại không cho, ngoại trừ thời gian ngủ cần thiết, cho dù Đại Vu Chúc có trốn đến đâu, cô ấy cũng có thể bắt được sau đó kéo đi làm việc.
Khi Đại Vu Chúc bị kéo đi trong nước mắt, chỉ có Mèo yêu là vô cùng vui mừng, cũng không biết từ góc độ nào mà cô nàng thấy hai người bọn họ sống rất hòa thuận, có thể hoàn toàn giao bạn mình cho A Phức rồi!
Sau đó không lâu, Mèo yêu nhận được mấy bức thư thúc giục, lưu luyến không rời nói lời tạm biệt rồi rời đi, thiếu nữ cũng rất vui vẻ, cho rằng người bạn Mèo yêu này của mình sẽ sống rất hạnh phúc, nhưng mà...
Nàng không ngờ bản thân chưa thể nhìn thấu con Đào Ngột kia, những bí mật mà hắn che giấu sẽ đẩy chú Mèo yêu tốt bụng và nhiệt tình vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Cực kỳ lâu về sau, nàng thường xuyên hối hận, nếu lúc đó bản thân có thể mạnh hơn một chút thì tốt rồi, như vậy dưới sự tính toán của nàng, con Đào Ngột kia sẽ không thể trốn đi chỗ nào được.
Chỉ tiếc... Số mệnh khó vi phạm.
————
Có lẽ là bởi vì có một cô gái cùng tuổi có thể nói chuyện với nàng mới đến miếu thần, miếu thần ngày bình thường trang nghiêm và yên tĩnh trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thiếu nữ ré lên cầu xin tha thứ.
Thần linh im lặng theo dõi hết thảy những điều này, nhìn thiếu nữ nhảy lên nhảy xuống, vô thức nở một nụ cười, chỉ là... Thần linh trước nay hành tẩu một mình lại cảm thấy một cảm xúc gọi là cô đơn.
Đứa bé kia đã không cần phải dựa hoàn toàn vào mình nữa, xử lý công văn không xong cũng biết khóc lóc nhờ người khác giúp đỡ, khi gặp tình huống không hiểu cũng có người kia giúp giải đáp...
Mặc dù vẫn ở trong tòa miếu thần này nhưng thời gian các nàng ở bên nhau thậm chí còn không bằng một nửa thời gian lúc đầu.
Đây chính là diễn biến mà cô đã từng dự tính, nhưng mà...
Cô không hề cảm thấy vui mừng hay nhẹ nhõm, thậm chí khi nhìn thấy người tên là A Phức đó, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
A Phức đang chuẩn bị leo lên mái nhà đi bắt người đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, như thể đang bị thứ gì đó nguy hiểm theo dõi.
A Phức được yêu quái nuôi lớn, có năng lực nhận biết nguy hiểm vượt xa người thường, cô ấy rất chắc chắn mình vừa bị theo dõi, nhưng nơi này là miếu thần, chắc là sẽ không có thứ gì bẩn thỉu theo dõi mình? Ừm... Nếu như Đại Vu Chúc cũng không nhận ra sức mạnh kia, bản thân bị theo dõi cũng chỉ có thể chờ chết, được rồi, bắt được kẻ đang trên mái nhà trước rồi nói tiếp!
Kỳ quái, Đại Vu Chúc tuy là thiên tài hiếm có, nhưng không phải thực lực gần đây của nàng tiến bộ quá nhanh sao?
Lúc đầu A Phức có thể bắt người không chút phí sức, nhưng hiện tại cô ấy lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, mới qua mấy ngày đâu.
A Phức chỉ cảm thấy có gì đó rất không đúng.
Lần này sau khi bắt lại được, cô ấy nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện này, thực lực tiến bộ nhanh là chuyện tốt, nhưng nhanh như đối phương hiển nhiên đã không còn trong phạm vi bình thường nữa.
Sau đó, khi cô ấy thật vất vả mới đuổi kịp thiếu nữ, lại phát hiện thiếu nữ hơi không khống chế được sức mạnh của mình trong lúc chạy trốn, thậm chí còn vô tình giẫm ra một cái lỗ trên mái nhà.
Sức mạnh mất khống chế gần như là một lời cảnh báo, ngay lúc A Phức đang định nói gì đó, bỗng nhiên miệng bị đối phương bịt lại.
A Chiêu làm một cử chỉ im lặng đối với cô ấy, như là sợ bị ai đó nghe thấy.
Hiện tại các nàng đang ngồi trên mái nhà cao nhất của miếu thần, xung quanh trống rỗng, chẳng lẽ là sợ thần tiên trên trời nghe thấy sao?
"Mình không sao, cậu đừng lo lắng."
Người kia vẫn vui vẻ lộ ra một cảm giác ngu đần như bình thường, có lẽ là cũng vì vậy, A Phức cảm thấy cũng có thể là người ngốc cũng có phúc của người ngốc, ông trời lấy đi một số thứ của nàng, sẽ bù lại một chút ở một phương diện nào khác, cho nên nàng mới có tài năng trời cho làm "lòng người run sợ".
Nhưng một năm bốn mùa còn chưa qua hết, nàng thì biết đừng lo lắng cái gì, đánh rắm thì có!
Đó là một ngày mưa dầm, vì phương bắc có nạn châu chấu nên mùa màng thất bát, nhiều người chết đói, lại có rất nhiều người tị nạn vào rừng làm cướp, lại thêm Vương hậu bệnh nặng, trên dưới Sở quốc đều không tính là ổn định.
Bình thường gặp phải thiên tai như thế này, đều sẽ bị cho rằng là Sở vương đã làm điều gì đó chọc giận thần linh nên bị thần linh trừng phạt, thế là Sở vương cần phải đích thân đến miếu thần để cầu phúc, sau đó bày ra hết những việc không hay mà mình đã làm, liệt kê tất cả những điều tốt đẹp, sau đó để Đại Vu Chúc hạ một số "hình phạt" thích hợp xuống v.v...
Lần này cũng không ngoại lệ, người trong vương cung mời Đại Vu Chúc qua trao đổi chuyện này, sau đó mãi cho đến khuya, thiếu nữ mới trở về.
Khi trở về, sắc mặt nàng vô cùng tệ, tức giận đóng sầm cửa lại.
A Phức rót cho nàng một tách "trà", nàng uống hết một hơi, sau đó bị đắng suýt phun ra ngay tại chỗ.
"Đây là cái gì? Sao lại đắng đến như vậy!"
"Có thể để cho cậu hạ lửa giận, nói đi, có phải là vì Sở vương không nguyện ý cúi đầu với miếu thần, thậm chí còn muốn làm ra vài chuyện yêu thiêu thân khác?" Dường như A Phức cũng đã sớm đoán được.
"Có lẽ Sở vương muốn phá vỡ lịch sử vương quyền thần quyền, ông ta không muốn bị miếu thần cản tay nữa, cho nên mới nghĩ ra một số chuyện bất kính."
"Rất bình thường, Sở vương nhiệm kỳ này có năng lực có dã tâm, muốn mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài thì trước tiên nhất định phải giải quyết miếu thần đi ngược lại với ông ta, không phải cậu đã sớm biết rồi sao? Làm gì tức giận đến như vậy, coi chừng tức giận hại sức khỏe, như vậy thật sự sẽ như mong muốn của Sở vương."
Thiếu nữ mặc bộ đồ tế lễ lộng lẫy dường như gầy hơn trước một chút, trên mặt cũng mất đi không ít huyết sắc, thân thể... Dường như đang run rẩy?
"Không sao chứ? Mình đi gọi vu y trong miếu thần tới..."
A Phức còn chưa nói xong, thiếu nữ đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể loạng choạng sắp ngã sang một bên.
Đột nhiên xảy ra sự cố, A Phức thậm chí còn không kịp hoảng sợ, cô ấy vô thức muốn đi đỡ lấy thiếu nữ sắp ngã xuống, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy lại không nhanh bằng "người" đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Đó là một người phụ nữ xa lạ, vô cùng xinh đẹp, nhưng không biết được đối phương là bạn hay thù, sao cô ấy có thể để Đại Vu Chúc đã mất đi khả năng phản kháng rơi vào trong tay đối phương?
Chỉ là thực lực giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, đối phương cũng không làm gì, chỉ là nhìn một cái đã khiến cô ấy không thể cử động dù chỉ một ngón tay.
"Đau quá..." Thiếu nữ đau đớn lẩm bẩm, ý thức dường như có chút mơ hồ, bởi vì nàng cảm nhận hơi thở mà mình tin tưởng và ỷ lại nhất đang ở bên cạnh mình, cho nên không tự chủ co rúm lại trong vòng tay Dao Thần.
"Dao Thần đại nhân..."
"Ta ở đây, đừng sợ."
Không để ý tới A Phức ở bên cạnh đang kinh hãi đến mức nào, Dao Thần lập tức ôm lấy thiếu nữ chuẩn bị đi đến phòng ngủ cách vách, nhưng ngay khi cô vừa bước được một bước, đột nhiên sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời, khí thế dọa người, đây không phải là khí tượng bình thường, thậm chí ngay cả Dao Thần cũng vô thức lùi lại một bước.
Đây là Thiên Đạo đang tức giận.
Cô lập tức lấy ra một món Tiên Khí bạn tốt giao cho mình đặt ở trong ngực Chiêu Chiêu, một lúc sau, bầu trời mới dần dần trở lại im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]