🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cuối cùng thiếu nữ không dám làm gì cả, quay người bỏ chạy trối chết, nhưng nàng lại không biết sau khi nàng rời đi, thần linh mà nàng ho rằng đã ngủ thế mà mở mắt ra.

Dao Thần có thể cảm nhận được vừa rồi hơi thở của đứa bé kia gần trong gang tấc, cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu chuyện tới bây giờ mà còn không rõ, cô sống nhiều năm như vậy đều sẽ trở nên uổng phí.

Cô bắt đầu tự nghĩ lại bản thân, phải chăng mình đã lừa dối đứa bé kia gì đó, hay là... Chính thế giới chật hẹp này đã cản trở tầm nhìn của Chiêu Chiêu, nàng gặp quá ít người, mà trong số ít người này lại không có ai tốt với nàng, hoặc là kính sợ, hoặc là tính toán, dưới tình huống này cũng vô cùng có thể hiểu lầm tình cảm của mình.

Vì để tránh cho chuyện như vậy xảy ra, Dao Thần để đứa bé kia ra ngoài nhiều hơn mà không để lại dấu vết, không chỉ là vương đô, mà còn là thế giới rộng lớn hơn.

Mà cô, sẽ giảm bớt tần suất xuất hiện, giảm bớt trọng lượng mà bản thân đang chiếm cứ trong cuộc sống của đứa bé kia, có lẽ điều này có thể làm cho đứa bé kia suy nghĩ lại thật kỹ về phần tình cảm này này.

Hết thảy cũng đúng như cô nghĩ, đứa bé kia có tính cách hoạt bát, cũng giỏi đối nhân xử thế, rất nhanh đã kết bạn được với rất nhiều người.

Chỉ là sau khi che giấu thân phận, người theo đuổi thiếu nữ ngày càng gia tăng với tốc độ mà ngay cả Dao Thần cũng không tưởng tượng được, dù đang ở trên thiên giới nhưng Dao Thần vẫn chú ý đến nhân gian, thậm chí cô cũng không biết mình đã đen mặt.

Ngay cả người bạn đến thăm cô cũng bị áp suất thấp xung quanh cô dọa sợ.

"Đang nhìn cái gì vậy? Không vui sao?" Vị tiên nhân kia ngồi đối diện Dao Thần, nhìn đối phương lật úp Tiên Khí để ở trên bàn.

"Không có gì." Dao Thần không muốn nói là bởi vì một số hành vi của nhân loại khiến cô cực kỳ không thích, đứa nhỏ nhà cô được cô nuôi dưỡng một cách ngây thơ, biến thành bánh bao thơm dễ bị lừa trong mắt người khác!

"... Hôm nay tôi tới đây để nói cho cậu biết, vài ngày trước đó, trong lúc vô tình đã phát hiện kiếp số của cậu sắp đến, cậu tốt nhất là nên bế quan một thời gian để tránh một chút."

Dao Thần nhìn người bạn trước mặt, lai lịch của người bạn trước mặt cô ấy này là một điều bí ẩn, am hiểu bói toán số mệnh nhất, thuật bói toán của Chiêu Chiêu cũng là nhờ anh ta đến dạy, anh ta nói có kiếp số, bản thân đương nhiên tin tưởng.

"Bế quan là có thể tránh thoát?" Dao Thần nhìn anh ta, hỏi.

"Ừm."

Dao Thần trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức khi đối phương cho rằng cô sẽ tiếp thu ý kiến ​​của mình, cô lại hỏi một câu như là không liên quan.

"Chiêu Chiêu thì sao?"

Bốn chữ đơn giản này lại làm cho tiên nhân kia biến thành bên trầm mặc.

Điều này cũng là thứ khiến tiên nhân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định lừa gạt để giữ bí mật, lại không ngờ hóa ra đối phương đã phát giác ra từ lâu.

Một lúc lâu sau, đôi mắt của vị tiên nhân kia đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng hào quang màu bạc nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất.

"Đôi khi, tôi thật sự nghi ngờ thuật bói toán của cậu còn trên cả tôi." Vị tiên nhân kia thở dài một tiếng.

"Làm sao có thể, cậu hẳn là biết tôi cũng không am hiểu phép bói toán."

"Lần nào cậu cũng nói như vậy, nhưng không lần nào giấu được cậu, quên đi, cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ hơn đi." Tiên nhân đứng lên, kiếp số kia nhất định phải ứng nghiệm trên một trong hai người các nàng, dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của bạn tốt của mình, nếu có thể giúp, anh ta sẽ giúp đỡ hết mức có thể.

"Ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Chiêu Chiêu, sắc mặt của cậu lập tức trở nên ngưng trọng, mặc dù sau đó cậu biểu hiện rất bình thường nhưng cậu đã kích thích số mệnh của con bé mấy lần dưới danh nghĩa dạy dỗ, nên tôi đoán đã có chuyện gì đó xảy ra." Giữa lông mày Dao Thần mang theo ngưng trọng, "Có thể nói cho tôi biết sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Tiên nhân cũng không giấu giếm gì, nói thẳng: "Có một tên lợi hại nghịch thiên."

Anh ta chỉ chỉ phía trên, "Kiếp số của cậu bị kéo vào, trước khi sương mù tản ra, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Cho đến nay, Thiên Đạo cũng không có bất kỳ dị tượng gì, làm được chuyện này, là một kỳ tài chân chính." Tiên nhân than tiếc, nói: "Nếu như bây giờ cậu bế quan không ra, tôi sẽ dựng một kết giới che chở, có lẽ có thể giúp cậu tránh khỏi kiếp nạn này."

"Về phần đứa bé kia... Tôi đã cố gắng hết sức."

Anh ta nói đã cố gắng hết sức, đó thật sự là bó tay hết cách.

"Muốn làm thế nào thì tùy cậu."

"Tôi biết rồi." Trong lòng Dao Thần đã nắm chắc, cô đứng lên chuẩn bị tiễn khách, "Cảm ơn cậu đã đến nói cho tôi một tiếng."

"Không cần tiễn, cậu cứ tiếp tục nhìn cô bé nhà cậu đi." Hiển nhiên tiên nhân đã sớm biết Dao Thần đang nhìn gì, lúc gần đi cũng không quên nói lời trêu ghẹo.

Trước khi Dao Thần chuẩn bị ném anh ta ra ngoài, tiên nhân đã nói: "Tôi chỉ khuyên cậu một câu, tuy cậu suy nghĩ tương đối chu toàn nhưng cũng đừng quá bó chân bó tay, đừng để cho người khác thừa lúc vắng mà vào, nếu không sẽ hối hận không kịp đó." Ngay cả tử vong, đạo hạnh tiêu tan mà còn không sợ, vậy cần gì phải tạo trói buộc cho bản thân? Lo trước lo sau? Tiên nhân cười lớn rồi rời đi, để lại Dao Thần bị lời nói của anh ta nhấc lên sóng lớn trong lòng.

Mà ở nhân gian, thiếu nữ đang lặng lẽ đếm xem đã bao nhiêu ngày rồi Dao Thần đại nhân không xuất hiện, nàng không nhịn được đỏ cả vành mắt.

Mỗi lần Dao Thần đại nhân xuất hiện rồi rời đi, khoảng thời gian cách nhau giữa mỗi lần lại dài hơn một chút, lúc đầu có lẽ cũng không rõ ràng, nhưng sau đó nàng ngày ngày nhớ kỹ, sau đó phát hiện ra manh mối.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không? Nàng luôn cảm thấy Dao Thần đại nhân đang xa lánh mình.

Ngay cả bạn đồng hành của nàng còn nhiều lần hỏi nàng có cần đi gặp đại phu hay không.

Nàng nói không cần, dù sao thì đại phu cũng không thể giúp nàng chuyện này.

Chỉ là thiếu nữ có ưu tư quá nặng nề không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của người bạn đồng hành bên cạnh đã bắt đầu trở nên vặn vẹo bệnh hoạn.

"A Chiêu còn đang nghĩ tới người cậu thích sao?" Người phía sau giống như rắn độc, phun lưỡi bên tai nàng.

Thiếu nữ không biết nguy hiểm đang dần dần đến gần nhảy lên như một con thỏ bị hoảng sợ: "Cậu, cậu, sao cậu biết?"

"Có một đêm cậu nói mớ, giọng nói khá lớn."

"Hả?" Nàng nhớ rõ nàng và người kia vẫn luôn mỗi người ngủ một phòng, như vậy mà cũng có thể nghe thấy! Âm thanh kia phải lớn đến mức nào?

Thiếu nữ hít sâu một hơi, lập tức che miệng người sau lưng, "Cầu cậu! Đừng nói nữa, quên chuyện này đi!"

Cứu mạng! Chẳng lẽ trước đó Dao Thần đại nhân đã nghe thấy nàng nói mớ trong lúc ngủ sao?

Nếu thật sự như vậy...

Thiếu nữ bắt đầu nhớ lại những địa điểm đẹp xung quanh vương đô để xem nơi nào tương đối thích hợp để chôn mình!

"Yên tâm, mình sẽ giúp cậu giấu đi." Bé thỏ trắng đã có người trong tim, vậy nên làm sao bây giờ? Có người tuy đang cười nhưng trong lòng lại trở nên lạnh lùng vô cùng.

Cũng không biết trên thân thiếu nữ có khí chất kỳ lạ gì mà luôn thu hút một số kẻ kỳ quặc và biến thái.

Nàng vừa thoát khỏi một tên Sở Diệm, bạn đồng hành này lại nâng đao trong lúc nàng ngủ.

Thiếu nữ cũng tương đối cảnh giác, đột nhiên mở mắt vào thời điểm quan trọng.

Sau đó phát hiện tên điên đang cầm đao kia nói muốn moi trái tim nàng ra, nói trái tim của nàng là của cô ta.

Quả thực bất chấp lý lẽ!

Cận chiến là điểm yếu của thiếu nữ, ngày thường bảo nàng rèn luyện cũng lấy lười biếng làm chủ, sau khi né được đòn đầu tiên, một nửa tấm ván giường đã bị người kia làm cho vỡ nát.

Thiếu nữ không phản ứng kịp, cũng là vì đến tận bây giờ vẫn không thể tin được người bạn này sẽ làm như vậy với mình.

Đao thứ hai giáng xuống, thiếu nữ đỡ được nhưng cánh tay bị chấn cho run lên.

Đao thứ ba...

Đao thứ ba chưa kịp giáng xuống thì người kia đã bay ra ngoài.

Bầu trời tối sầm lại, như có sấm rền vang lên.

Thiếu nữ "oa" một tiếng bật khóc, cũng không quan tâm đến vấn đề lễ nghi, trực tiếp ôm Dao Thần khóc.

Khóc như vậy, Dao Thần cũng bị làm cho mềm lòng.

Cô chỉ có thể tự tìm một cái cớ, Chiêu Chiêu còn nhỏ, rất khó phân biệt lòng người thiện ác, để nàng ra ngoài một mình quá sớm là quá nguy hiểm, không có bản thân ở bên cạnh thật khó an tâm, chờ thêm một chút nữa đi, có lẽ không cần phải kéo dài khoảng cách nhanh như vậy.

Mà đã có thỏa hiệp đầu tiên, ngày sau, dường như từng bước nhượng bộ đều trở nên hợp tình hợp lý.

Theo tuổi phát triển, thiếu nữ cũng dần dần từ tay chân lóng ngóng trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, bên trong có thể làm nũng dễ thương bị mắc kẹt trong ranh giới không thể đi quá giới hạn, bên ngoài có thể chu toàn giữa quân vương và miếu thần, còn có thể làm cho thần linh của nàng luôn cảm thấy mình mới là người bị bắt nạt ở bên ngoài.

Chỉ tiếc...

Thứ duy nhất không thay đổi chính là tình cảm không dám nói ra của nàng.

Mèo yêu rời đi vài năm trước đột nhiên trở lại, cô nàng đến để chia sẻ tin vui với bạn mình, cuối cùng cô nàng cũng đã thu phục được con hung thú kia, hôn lễ sẽ diễn ra không lâu sau đó, cô nàng rất hy vọng người bạn nhân loại duy nhất có thể tham gia.

Nhưng bên hung thú lại coi thường và chán ghét nhân loại, Mèo yêu biết nếu bản thân thật sự mời nàng đi, có lẽ thật sự không tốt với bạn mình, cho nên đã gửi trước một ít kẹo mừng quả mừng.

Sau đó lại biết người bạn nhân loại này của mình bị thân phận hạn chế, đến nay vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình, Mèo yêu uống say suýt chút nữa đã xông vào miếu thần đàm phán với Dao Thần, sau khi bị thiếu nữ ôm thật lại, cô nàng dẫn bạn mình về bộ tộc của mình, chọn ra mấy chục tiểu bối đẹp nhất bộ tộc, giới thiệu từng người một cho bạn mình.

Theo lời trong lúc say rượu của cô nàng, bạn của cô nàng ưu tú như vậy, không cần phải bị một người phụ nữ hạn chế, chỉ cần nàng nguyện ý, chỉ cần vẫy tay một cái là có thể tìm được rất nhiều người đẹp cho nàng.

Mèo yêu trẻ tuổi có nam có nữ, hai loại hình thái của mỗi người đều rất xinh đẹp trong cả hai hình dạng, hình người thì có Dao Thần đại nhân ở đây, những người khác không lọt vào mắt của thiếu nữ được, nhưng hình mèo...

Có một con mèo có bộ lông dài, với vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, còn có đôi mắt xanh, lập tức thu hút sự chú ý của thiếu nữ.

"Tên tiểu bối này đến từ một quốc gia phía tây, cậu thích mẫu như con bé? Vậy mình sẽ tìm bộ tộc khác cho cậu!" Mèo yêu vung tay lên một cách vô cùng hào hùng, cảnh tượng này có thể so sánh với quân vương đang chọn phi.

"Không, không, không! Thật sự không cần!" Thiếu nữ vội vàng nắm lấy tay Mèo yêu, "Hôm nay cậu uống nhiều quá rồi! Đừng làm phiền người ta nữa!"

"Không sao! Cậu là khách quý! Với lại cậu đẹp, còn giỏi nữa, tất cả tiểu bối bên mình đều thích cậu!" Mèo yêu ra hiệu cho bạn mình nhìn lông mềm như nhung đầy đất, quả thực, mỗi cặp mắt đều lộ rõ khát vọng được thân cận với nàng.

Thiếu nữ vẫn chưa biết tiên trạch hộ thể được Dao Thần đại nhân ban cho trên người mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với những chú Mèo yêu nhỏ này, chỉ toát ra một chút hơi thở đã có thể làm bọn chúng mê như điếu đổ, nàng đưa tay dùng một ngón tay sờ sờ đầu con mèo trắng lông dài kia, người ta đã thoải mái lăn lộn dưới tay mình.

"Bên cạnh còn có nhà của Thỏ yêu, nhà của hồ ly, trong sáng đáng yêu, quyến rũ mê người, mọi thứ đều có! Nếu cậu thích hoang dã hơn một chút, chị đi lên thảo nguyên gặp Lang vương tìm mấy đứa đẹp tới, chị và Lang vương có chút quen biết, cam đoan mấy ngày nay cưng sẽ không muốn về nhà!" Mèo yêu ợ rượu, lời lẽ hùng hồn: "Tin chị đi, chị nhất định sẽ cho cưng sống còn sung sướng hơn cả quân vương nhân gian!"

Có sung sướng hay không thì thiếu nữ không biết, bởi vì ngay cả một đám lông xù trước mặt còn chưa được hưởng thụ đã bị thần linh nhà mình xách đi, nhưng Mèo yêu vẫn kiên quyết muốn tìm người yêu cho bạn mình, thậm chí suýt nhờ mối quan hệ của hung thú trong nhà mình tìm tới Tiên giới, điều này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến môi trường sống trong gia đình của con gái cô nàng trong tương lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.