🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Con trai thứ hai của Sở vương tên là Diệm, tính tình độc đoán, kém xa thái tử ôn nhuận hữu lễ, tất cả mọi người, kể cả Sở vương, không ai ngờ sau này hắn sẽ là Sở vương đời tiếp theo. Sở vương rất hiếm khi dạy dỗ đứa con trai này, còn về việc Vương hậu quá cưng chiều đứa con trai thứ hai này, Sở vương cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng cho dù Sở vương có làm thế nào cũng không thể ngờ được đứa con trai thứ hai của mình đã được yêu chiều đến mức không biết trời cao đất rộng, xúc phạm đến miếu thần mà ngay cả chính ông ta cũng phải kiêng kị hai phần, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để có được Đại Vu Chúc.

Đại Vu Chúc là người phụng dưỡng thần, điều quan trọng nhất là phải bảo trì thân thể trong sạch, đời này nàng không thể thành hôn, những người khác không thể có những suy nghĩ dơ bẩn tiếp cận nàng, nhưng vị nhị vương tử này thế mà công khai theo đuổi Đại Vu Chúc, không hề che giấu.

Các đại thần trong triều gần như xốc bàn của Sở vương lên, đều đang muốn luận tội nhị vương tử, còn có các triều thần tương đối già biểu thị Sở vương không biết dạy con.

Ngay từ sáng sớm đã bị các quan đại thần làm cho một bụng tức giận, sau khi trở về Sở vương trực tiếp để người trói đứa con trai thứ hai lại, chửi bới dùng gậy đánh hắn, nếu như không phải Vương hậu nghe tin chạy đến ngăn cản Sở vương, ông ta đã có thể đánh gãy chân đứa con trai thứ hai.

"Đây chính là đứa con được bà nuông chiều đó! Nó có thể học theo anh trai của nó một ít được hay không!" Dưới sự van xin của Vương hậu, Sở vương đã ném cây gậy trên tay đi, hận không thể rèn sắt thành thép nói với con trai thứ hai: "Vi phụ cũng không cầu ngươi có thể tài giỏi bao nhiêu, chỉ là bớt gây chút chuyện cho vi phụ có được không?! Đại Vu Chúc cũng là người ngươi có thể mơ ước được sao? Vi phụ nói cho ngươi biết, chỉ cần Sở quốc còn tồn tại, ngươi nên thu vọng tưởng phi thực tế của mình lại đi!"

"Dựa vào cái gì?" Ngay cả Vương hậu cũng không ngăn Sở Diệm được, sự kích động của thiếu niên khiến hắn trực tiếp chất vấn cha mình: "Dựa vào Dao Thần không biết có tồn tại hay không kia sao?"

Sở vương trả lại cho hắn một cái tát, nói: "Xem ra ngươi bị điên không nhẹ, người tới, kéo nó xuống nhốt lại, ở trong phòng mấy tháng để tỉnh táo rồi ra."

Ánh mắt con trai nhìn cha mình càng thêm căm hận, sau đó cũng sinh lòng oán hận với người anh cả đang cầu cha tha thứ, ý nghĩ thay thế chợt đâm vào đáy lòng của Sở Diệm.

Công phu của Sở Diệm rất tốt, hắn đã lẻn ra ngoài bất chấp tầng tầng phong tỏa của lính canh, đương nhiên đích đến vẫn là miếu thần.

Khổ chủ bị hắn quấy rầy thật sự muốn nổi bão, lại bị nhị vương tử chặn đường, mặt Đại Vu Chúc vô cảm nhìn tên tự cho là đúng, trong lòng đang nghĩ có nên tạo ra "tai nạn" để thoát khỏi người này hay không? Ví dụ như đột nhiên có một hòn đá đang cháy rơi từ trên trời xuống? Hoặc là đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái hố to? Bằng không chỗ này có một con dã thú lao ra cạp hắn chạy đi.

Nội tâm Đại Vu Chúc đang hoạt động rất phong phú, hai mắt mất tập trung nghĩ đến chuyện khác, căn bản không nghe Sở Diệm đang ríu rít nói.

"... Đại Vu Chúc, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nhưng ta, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì?"

Đối phương nói hai lần, suy nghĩ của Đại Vu Chúc mới bị kéo trở về.

Tên?

Nàng có chút không rõ rốt cuộc người này là đang giả ngu với mình hay là ngu thật, đây không phải là chuyện mà tất cả trẻ con ở Sở quốc đều biết sao?

"Đại Vu Chúc không có tên." Khi các Đại Vu Chúc của các triều đại trước kế nhiệm đều sẽ bỏ tên của mình, từ đó trở đi bọn họ chỉ là người hầu của thần linh.

Nhưng nàng thì khác, thật ra nàng có tên, tất nhiên không phải là tên do cha mẹ đặt, nàng đã quên mất cái tên kia là gì từ lâu rồi, cái tên hiện tại của nàng, là Dao Thần đặt.

Cố gắng che giấu tâm tình tung tăng của bản thân, thiếu nữ nói với nhị vương tử "Ta còn có việc", sau đó lập tức quay người trở về, từ chối tạp âm sau lưng.

Cha mẹ nàng đều là bình dân bình thường, không họ không thị, Dao Thần đại nhân cảm thấy mình nên có một cái tên, lúc đó là lúc mặt trời mọc, tia sáng đầu tiên chiếu xuống nhân gian.

Dao Thần đại nhân ôm nàng chỉ vào mặt trời mọc, nói: "Húc nhật chiêu chiêu, có nghĩa là ánh sáng và hy vọng, về sau ta gọi con là Chiêu Chiêu, thế nào?"

Nàng là Đại Vu Chúc đầu tiên có tên, lại còn là đích thân Dao Thần đại nhân đặt! Nhưng nàng không muốn quỷ đáng ghét phía sau biết cái tên này, hắn không xứng.

Đi thẳng về đến bên trong miếu thần, lính canh chặn Sở Diệm lại, lúc này Đại Vu Chúc mới có cơ hội thoát khỏi hắn.

"Đại Vu Chúc! Còn có một chuyện đến bây giờ ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi... Ngươi có thích người nào không?"

Nghe được câu nói này của Sở Diệm lời, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại.

Thích? Đối với Đại Vu Chúc mà nói, "thích" là một từ bị minh lệnh nghiêm cấm.

Nhưng nàng là đặc biệt, Dao Thần đại nhân nói nàng có thể sống như một người bình thường, không cần để ý và bị những khuôn sáo kia hạn chế đó, có thể thích người khác.

Nàng cũng có "người" nàng thích.

Mỗi lần cái tên được nói ra đều tượng trưng cho người đó đã đi quá giới hạn.

Vẻ mặt vui vẻ ban đầu của Đại Vu Chúc ảm đạm dần, người phía sau vẫn còn đang tiếp tục hỏi, nàng không để ý đến, bởi vì trực giác mách bảo rằng dù nàng có nói có hay không, người phía sau vẫn sẽ mang rắc rối tệ hơn đến cho nàng.

Sau khi nàng rẽ vào một góc, hoàn toàn che khuất giọng nói và ánh nhìn của người kia, thiếu nữ tìm một góc ngồi xổm xuống.

Bắt đầu khi nào vây? Nhớ lại từng li từng tí trong quá khứ, thiếu nữ cũng không thể biết chính xác cảm xúc của mình biến chất từ lúc nào.

Lúc đầu, nàng chỉ là tham luyến sự dịu dàng, sự độc nhất vô nhị mà Dao Thần đại nhân dành cho mình, cũng như cái ôm duy nhất mà nàng có thể dựa vào trong miếu thần lạnh lẽo này...

Nhưng mà có một lần sau khi tế lễ kết thúc, toàn bộ bách tính vương đô đều đang ăn mừng, đường phố rất sôi động, sau khi nàng trở về miếu thần lại lén đi tản bộ, trong chuyến đi này, nàng gặp một con Mèo yêu, bởi vì nói chuyện hợp nhau, rất nhanh các nàng đã trở thành bạn bè.

Là người bạn Mèo yêu kia đã vô tình làm nàng tỉnh ngộ, để nàng nhận ra tình cảm của mình dành cho Dao Thần đại nhân đã sớm không còn chỉ là ỷ lại và kính ngưỡng đơn thuần.

Là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Mà có lẽ Dao Thần đại nhân chỉ coi mình như một đứa con nít thôi? Thiếu nữ cười tự giễu, nàng không cần hỏi cũng biết đáp án.

Lúc này, nàng đặc biệt ghen tị và hâm mộ người bạn Mèo yêu kia, người mà sau khi nghe về tình huống của mình vẫn luôn khích lệ cho mình.

Mèo yêu nói với thiếu nữ rằng cô nàng cũng thích một hung thú thượng cổ quyền cao chức trọng và vô cùng mạnh mẽ, Mèo yêu chỉ là một con yêu quái nho nhỏ bình thường, so sánh sự chênh lệch của bọn họ với sự chênh lệch giữa Vu Chúc và thần linh, không thể nói ai thảm hơn ai.

Nhưng Mèo yêu lại rất lạc quan, mấy ngày trước đó, khi cáo biệt mình, cô nàng còn nói lần này muốn thử đi thu phục con hung thú không hiểu phong tình kia!

Nàng cũng rất muốn có dũng khí như vậy...

Thiếu nữ cầm một nhánh cây chọc chọc mặt đất, cho đến khi khóe mắt nàng nhìn thấy có một vạt áo xuất hiện.

"Sao lại không quay về? Ai bắt nạt con?" Cảm nhận được hơi thở của thiếu nữ dừng ở bên ngoài rất lâu, Dao Thần không yên lòng nên đến xem.

Dao Thần tìm đến hoa viên, phát hiện đứa bé kia đang ngồi xổm trong một bụi cây tương đối khuất một cách vô cùng đáng thương, như thể khắp cả người đều viết đầy mấy chữ "tủi thân" và "cần an ủi".

"Ờm... Không có ai bắt nạt em cả." Thiếu nữ vội vàng cúi đầu giấu đi biểu cảm của mình, sau đó duy trì tư thế cúi người từng chút một di chuyển đến bên cạnh Dao Thần.

"Là vì nhị vương tử của Sở quốc?" Hiển nhiên Dao Thần muốn biết vừa mới xảy ra chuyện gì rất dễ dàng.

"Hắn, hắn rất phiền, như là không hiểu người khác đang nói gì vậy, đã nói là em không thể thích hắn, kết quả là ngày nào cũng quấy rầy em, thật đáng ghét!" Vốn dĩ thiếu nữ muốn dùng chuyện của Sở Diệm để che giấu, cuối cùng càng nói càng tức giận, như là thật vậy.

Người kia...

Dao Thần ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó, mặc dù được tiên trạch che chở cũng khó có thể che đậy bản chất đần độn của nó, không phải là cô không biết thứ đó đang nghĩ gì, đứa nhỏ mà cô nuôi lớn, làm sao có thể cho phép thứ bẩn thỉu như vậy ngấp nghé?

Cho dù, sau này đứa bé kia có thích ai... Cũng hẳn là tốt nhất thế gian.

Dù có Tiên Đế cầu tình nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại tới tìm đứa nhỏ của mình gây rắc rối, cho dù đích thân Tiên Đế đến cũng không được.

"Trở về đi, trong thời gian ngắn người kia sẽ không làm phiền con nữa." Dao Thần đưa tay về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ biết Dao Thần đại nhân muốn giúp mình trút giận, nàng nhếch môi, cuối cùng cũng mỉm cười, nàng nắm tay Dao Thần, nhưng không đứng lên, thay vào đó nàng mời Dao Thần ngồi ở đây cùng nàng.

"Cảm ơn Dao Thần đại nhân!" Thiếu nữ rúc vào bên người Dao Thần như bình thường, giống như một con thú nhỏ lộ bụng ra cho chủ nhân sờ.

"Vẫn giống như một đứa trẻ." Dao Thần bất đắc dĩ mỉm cười.

Giống như một đứa trẻ...

Thiếu nữ chợt nhận ra dường như mình đã phạm phải một sai lầm lớn! Nếu đã muốn cho Dao Thần đại nhân không xem mình như một đứa bé nữa, vậy nàng không thể tiếp tục như bây giờ!

Thiếu nữ cảm thấy suy nghĩ này quá hợp lý, thế là bắt đầu từ ngày hôm sau, nàng bắt tay vào việc học cách trở thành một người trưởng thành đáng tin cậy.

Nàng không biết hình tượng của mình trong lòng Dao Thần đại nhân có thay đổi hay không, nhưng có thể nhìn ra bản thân rất thành công từ ánh mắt càng ngày càng kính sợ của mấy lão già trong miếu thần kia!

Thế là nàng cẩn thận thăm dò suy nghĩ của Dao Thần đại nhân, muốn biết liệu mình có thể có một hình tượng trưởng thành và cao hơn một chút hay không, nhưng Dao Thần đại nhân lại ví von mình với một con vật nhỏ.

"Con giống như một con vựng nhỏ."

Đó là cái gì?

Như là đọc hiểu được vẻ mặt nghi ngờ của nàng, Dao Thần đại nhân mỉm cười giải thích: "Nó chỉ to bằng lòng bàn tay, trên lưng đầy gai, nhưng bụng lại rất mềm mại, chỉ những người nó tin tưởng mới được sờ vuốt."

Sau khi thiếu nữ sửng sốt hai ba giây, lập tức hiểu rõ Dao Thần đây là có ý gì, nhưng còn chưa đợi nàng "đâm" nổ tung, Dao Thần vuốt vuốt đầu nàng, nói: "Chiêu Chiêu, ngày nào mà ta còn ở đây, con không cần học cách trưởng thành, chỉ cần vui vẻ là được."

Gò má thiếu nữ chạm một cái đã đỏ bừng, lắp ba lắp bắp đáp một tiếng, tim nàng đập quá nhanh, tiếng rất lớn, không biết Dao Thần đại nhân có phát hiện hay không, chí ít hiện tại không thể để Dao Thần đại nhân phát hiện tâm tư của mình, hiện tại nàng còn chưa nắm chắc, tuyệt đối không thể!

Nhưng thứ như tình cảm làm sao có thể giấu được? Những thiếu nữ trẻ tuổi thật sự là những người ít có khả năng che giấu tâm tư của mình nhất, cũng dễ bốc đồng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.