🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hừm..."

Thiếu nữ ở tuổi dậy thì cầm một cuộn thẻ tre gối đầu lên đùi một người phụ nữ khác, thỉnh thoảng lại thở dài, có lẽ mấy cái thẻ tre kia bị nàng lật nát cũng không biết mình còn có gì đáng giá để nàng suy nghĩ, ngày nào cũng cầm trên tay, thỉnh thoảng nhìn hai cái.

"Con hẳn là đã thuộc từng chữ." Dao Thần không khỏi hỏi trong tiếng thở dài liên tục của thiếu nữ: "Còn đang nghiên cứu gì?"

"Hừm... Con cảm thấy người viết Chúc Văn này là một thiên tài, con không tìm được chỗ nào để cải tiến cả." Thiếu nữ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Dao Thần dừng một chút, sau đó đưa tay gõ nhẹ vào đầu thiếu nữ: "Sao lại muốn cải tiến?"

"Ngài không hiểu đâu!" Thiếu nữ lại thở dài.

Sự cố chấp của đứa nhỏ này trong một số việc làm cô không hiểu nổi, nàng không thèm để ý những nhân loại bắt nạt nàng mà chỉ quan tâm đến Chúc Văn, tế vũ, lễ nghi v.v.

Nếu như nàng thật lòng thích những thứ này, vậy cũng không có gì, dù sao chỉ cần có mình ở đây, nàng muốn làm cái gì cũng được, nhưng mà từ nhỏ đứa nhỏ này nhìn những sách văn này sẽ rất đau đầu, nhìn ra được là không quá thích, cho nên Dao Thần có chút không rõ tại sao đứa nhỏ này lại nhất quyết so kè với những thứ này.

"Không phải hai ngày trước mới nói muốn đổi tế vũ sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Thiếu chút nữa con đã quên chuyện này, ngài chờ đi, con sẽ nghĩ cách làm Hòa Du không thể ra ngoài nghị sự!" Mặc dù nàng không thể chen miệng lọt vào Chúc Văn, nhưng về tế vũ, nàng nhất định phải ngăn cản việc tiếp tục tế vũ trông giống như hội chứng động kinh kia!

Nói đến đây nàng phải phê bình những tiền bối một chút! Cũng không biết là ai đã sáng tạo ra tế vũ này, chẳng lẽ lúc sáng tạo ra nó, người kia đã uống quá nhiều rượu sao? Vũ đạo giống như bị quỷ nhập, tha thứ cho nàng thật sự không thưởng thức nổi, với lại Hòa Du thay mình nhảy tế vũ nhiều năm như vậy, Dao Thần đại nhân cũng không thèm nhìn một cái, đoán là chắc chắn ngài ấy cũng không thích!

Nếu sau này để nàng nhảy vũ điệu như thế này cho Dao Thần đại nhân nhìn, vậy không bằng để nàng trực tiếp chôn bản thân ngay tại chỗ là được rồi!

Thiếu nữ hùng dũng oai vệ bừng bừng khí thế cúi đầu với Dao Thần, sau đó lao ra ngoài như một cơn gió.

Dù đã lớn lên không ít nhưng tính cách hấp ta hấp tấp này dường như vẫn không hề thay đổi.

Thiếu nữ vừa lao tới cửa, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại dừng bước, sau đó ủ rũ cúi đầu đi trở về như một con thú nhỏ bị rơi xuống nước.

"Sao vậy?" Thấy thiếu nữ lại nằm về bên cạnh mình, Dao Thần nhẹ nhàng đưa tay lên sờ đầu nàng.

"Hừ, những người kia sẽ bắt nạt con vì tuổi nhỏ, coi như ngăn cản Hòa Du, những lão già kia nhất định sẽ dùng đủ loại lý do để qua loa tắc trách con."

"Đám bại hoại đó! Con còn nhớ lần trước có người nói con đần sau lưng con, Dao Thần đại nhân! Đám người đó bắt nạt người khác! Bọn họ căn bản sẽ không nghe con! " Thiếu nữ luyên thuyên phàn nàn, "Làm sao bây giờ..."

Dao Thần nhìn thiếu nữ chỉ cần mình đặt tay lên trán nàng, biểu cảm khổ não sẽ trở thành cười ngây ngô, cô dùng ngón tay chạm vào khóe miệng nàng, kéo nụ cười đần độn của nàng xuống.

Đứa nhỏ này ngàn lần không được cười, chỉ cần cười một tiếng sẽ lộ ra bản chất đần độn của nàng, có lẽ có thể ngụy trang bằng gương mặt vô cảm uy nghiêm.

Sau khi được Dao Thần dạy bảo, thiếu nữ vui mừng nói tiếng cảm ơn rồi vui vẻ chạy ra ngoài, vừa nhảy ra khỏi cửa, nàng nhanh chóng ấn khóe môi đang vô thức nhếch lên xuống, sau đó giả vờ nghiêm túc đi ra ngoài.

Đối với thần linh mà nói, thời gian để một đứa bé trưởng thành thành thiếu nữ, thậm chí còn không đủ để bọn họ chợp mắt, cả đời nhân loại ngắn đến đáng thương.

Dao Thần nhìn theo bóng lưng thiếu nữ chạy ra ngoài, thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi, nàng sẽ sớm lớn lên, mất đi tính trẻ con, dần dần trưởng thành, sau đó... Không khỏi bước lên số mệnh của nhân loại, già đi, chết đi, luân hồi, kiếp sống mới.

Đến lúc đó, có lẽ sẽ lại buồn tẻ.

Dao Thần vỗ trán của mình một cái, sao lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện này, tuổi của nàng còn nhỏ, chỉ cần nhìn nàng sống an ổn cả đời là được, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Thế là cô ẩn thân tại đại điện trống trải, đi theo nàng.

Đứa bé kia muốn tích lũy uy tín trong tòa miếu thần này cũng không phải là chuyện có thể thực hiện trong một ngày, nếu hôm nay muốn làm được chuyện này, vẻn vẹn chỉ một mình nàng có lẽ không được, mình phải đi xem một chút.

Khi Đại Vu Chúc của cô còn nhỏ, Dao Thần thường xuyên dùng thần tích để bảo vệ nàng, bất kể các Đại Vu Chúc thế hệ trước che giấu bí mật như thế nào, trong toàn bộ miếu thần ngoại trừ Hòa Du, tất cả mọi người dưới Đại Vu Chúc, vô luận là địa vị cao hay thấp, đều tin vào Dao Thần.

Sau khi thần tích của Dao Thần xuất hiện, bọn họ không còn dám khinh thường Đại Vu Chúc nhỏ tuổi nữa, đương nhiên, Đại Vu Chúc muốn thay đổi tế lễ đời đời kiếp kiếp, loại chuyện bọn họ nên ngăn cản thì phải ngăn cản, hai năm trước việc nàng bãi bỏ việc tế người sống đã gây ra náo động rất lớn, hiện tại tuyệt đối không thể để nàng làm ẩu!

Vì thế, những lão già vốn quen làm rùa đen rút đầu kia không thể không đẩy Hòa Du ra làm đao.

Chỉ là không ai ngờ tới, cho dù bọn họ tính toán đủ chuyện, cho dù có một đồ đao không từ thủ đoạn, nhưng dưới miếu thần, làm sao bọn họ có thể đối phó được với người được thần linh cưng chiều?

Đặc biệt là vị thần kia rất thiên vị, đã đạt đến tình trạng không nói rõ phải trái.

Cho nên khi cuộc đàm phán đầu tiên kết thúc trong giằng co, những lão già kia nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện bản thân đã yên tâm quá sớm, sự chấp nhất của Đại Vu Chúc đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Mà Đại Vu Chúc bọn họ cho rằng nuôi thành phế vật, thật ra là được Dao Thần tự mình dạy dỗ lớn lên, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã trở thành một chú cọp con có thể vươn nanh vuốt với bọn họ.

Sự giằng co này kéo dài hơn một năm, sau đó Hòa Du bị bắt đi vì các loại tội danh như bất kính với thần linh, đóng quân riêng, có ý định mưu phản, mấy ngày sau sẽ bị ngũ mã phanh thây, lại qua thêm mấy ngày, phương án sửa đổi tế lễ bị tạm dừng hơn một năm bất ngờ được thông qua.

Thủ đoạn giết gà dọa khỉ rất hữu hiệu, hiện tại mấy lão già kia ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Khi nghi thức cúng tế mỗi năm một lần đến, những lão già bắt đầu tránh né, không can thiệp nữa, trả lại toàn bộ quyền lực cho Đại Vu Chúc.

Việc hiến tế con người bị bãi bỏ, những phân đoạn tế lễ dã man kia bị cắt giảm, tuy Sở quốc chỉ mới tồn tại mấy trăm năm nhưng nghi thức thờ Dao Thần đã kéo dài hàng ngàn năm, nhiều năm không đổi như vậy lại bị một thiếu nữ lật bàn, bách tính Sở quốc không khỏi bàn tán ầm ĩ về vị Đại Vu Chúc trẻ tuổi này.

Kể từ khi Đại Vu Chúc kế nhiệm vào năm ba tuổi, mọi nghi thức tế lễ đều được giấu sau màn, cho dù là tế vũ hay là lời khấn, đều do Hòa Du thay thế, mà năm nay, đây là lần đầu tiên nàng hiến vũ cho Dao Thần.

Thiếu nữ trẻ tuổi đi đến chính giữa tế đàn, vô số ánh mắt tập trung vào nàng, có bách tính tò mò, triều thần dò xét, Sở vương âm trầm, nhưng ánh mắt của thiếu nữ vẫn nhìn thẳng về phía trước, như đang nhìn gì đó.

Đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, vô thức mỉm cười, sau đó chợt nhận ra tình huống không đúng, lại vội vàng kiềm chế bản thân, sau đó nàng tuyên bố nghi thức bắt đầu.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là tế vũ mới mà Đại Vu Chúc đã thay đổi, điệu múa đó đã đi vào lòng vô số người.

Trong vương đô, bất kể là thiếu nữ quý tộc hay là con gái nhà bình dân đều không thiếu lén học vũ đạo của Đại Vu Chúc, đáng tiếc là dù có học như thế nào cũng không thể chạm tới được một nửa cảnh giới của vị Đại Vu Chúc.

Biết bao nhiêu thiếu nữ vừa ghen tị vừa hâm mộ nàng, biết bao nhiêu đàn ông xem nàng như vầng trăng sáng trên bầu trời.

Nhưng cho dù thế giới ngoài kia biến hóa vì mình như thế nào, bản thân Đại Vu Chúc cũng không thèm để ý, những người đó có thích hay không cũng không liên quan gì đến nàng, dù sao nàng múa cái này cũng chỉ để cho Dao Thần đại nhân xem, người ngoài có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng một câu thích mà Dao Thần đại nhân nói.

Chỉ là trong lúc khiêu vũ, lực chú ý của nàng đều tập trung vào Dao Thần, nàng không để ý rằng bên cạnh Sở vương có một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng đang nhìn chằm chằm nàng từ đầu đến cuối.

Phiền phức đã xuất hiện nhưng người nào đó hoàn toàn không biết, nàng đang vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng vì được Dao Thần khích lệ, hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ.

Đáng tiếc là nàng vui vẻ chưa được mấy ngày, vấn đề mới lại nảy sinh.

Sau khi chính thức tiếp quản miếu thần, cuối cùng thiếu nữ cũng được trải nghiệm trách nhiệm nặng nề của Đại Vu Chúc, trước mặt nàng là những báo cáo về sự vụ của miếu thần từ các nơi đến, chỉ là thẻ tre thôi mà cần hai người đàn ông vạm vỡ xách hết giỏ này đến giỏ khác.

Thiếu nữ vốn có tính cách hoạt bát hiếu động bị ép ngồi trước bàn, nhìn công vụ chồng chất như núi chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm.

Hay là... Nàng tìm cách gọi hồn phách của Hòa Du trở về? Để hắn tiếp tục làm việc giúp mình? Nàng chỉ nghĩ thử thôi, nghĩ thử...

Những lão già kia lại bị dọa cho cả đám đều co rúm lại với nhau, không một ai dám ra đây chia sẻ, thế là gánh nặng công vụ đè lên vai một mình thiếu nữ.

Nhưng từ trước đến nay chưa có ai dạy cho nàng nên xử lý chuyện này như thế nào, nếu để cho nàng tùy tiện làm, không biết sẽ loạn thành kiểu gì, lúc này cũng chỉ có Dao Thần mới có thể giúp nàng.

Dạy thì dạy, nhưng công vụ phức tạp, thiếu nữ cũng không quen với các loại sự việc, xử lý chắc chắn sẽ chậm hơn.

Trong ánh sáng lờ mờ, Dao Thần hiện hình, nhẹ nhàng ôm đứa bé ngủ quên trên thẻ tre trở lại giường, sau đó đi đến bàn làm việc, phất tay mở thẻ tre ra, nhanh chóng nhìn qua loa mấy lần sau đó đưa ra phê bình chú giải.

Một phần nhỏ quan trọng nhất được đặt sang một bên để ngày mai thiếu nữ thức dậy lại xem tiếp, phần còn lại không quan trọng có thể bỏ qua.

Ngày hôm sau thiếu nữ bị ác mộng làm cho tỉnh lại, nàng mơ thấy mình bị một xe thẻ tre đè suýt chết!

A! Nàng vẫn chưa phê duyệt xong!

"Cảm ơn" chuyện tốt của vị Đại Vu Chúc nào đó không biết, nhất quyết muốn chen chân vào việc triều chính, dẫn đến quyền lực của miếu thần mở rộng đến nhiều nơi hơn, vì thế có càng nhiều thẻ tre được đưa đến nơi này cho nàng!

Thiếu nữ hùng hổ xuống giường, đợi đến khi nàng bước nhanh đến đẩy cửa phòng để đi ra, lại thấy được một "người" không ngờ tới.

Dao Thần vẫy vẫy tay với nàng, vị trí của các thẻ tre đặt trên bàn và trên mặt đất khác với ngày hôm qua, tay chân nàng ngây ngốc bước tới.

"Phần này là con cần xem, phần còn lại chỉ là chuyện vặt thôi..."

"Dao Thần đại nhân! Không có ngài làm sao con sống được!" Thiếu nữ "hu hu hu" ôm lấy eo Dao Thần làm nũng.

Các đời Đại Vu Chúc trước đây chưa có ai có đãi ngộ như mình, đây là đặc quyền của mình! Thiếu nữ hài lòng nghĩ.

Nếu như thời gian có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi, không có những người kia quấy rầy, cho dù mỗi ngày bận rộn một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy Dao Thần đại nhân mỗi ngày, thời gian trôi qua đều sẽ rất thú vị.

Chỉ tiếc là khi thiếu nữ ngồi vững vị trí này, đã quyết định nàng sẽ không thể sống một cuộc sống nhàn nhã, Sở vương trong hoàng cung bên cạnh đã đứng ngồi không yên, chẳng biết khi nào sẽ có động tác tiếp theo.

Đương nhiên, hiện tại thiếu nữ vẫn còn chưa rõ những thứ này, nhưng gần đây tâm tình của nàng rất bực bội, không vì lý do nào khác, chính là đột nhiên bên cạnh nàng có một kẻ theo đuổi có vấn đề về đầu óc, cố chấp và kiêu ngạo, hoàn mỹ đạp trúng điểm mấu chốt của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.