Trong thời đại man hoang đó, sau khi các vị thần kết thúc cuộc chinh chiến, nhân gian chìm trong thảm họa, thiên tai thường xuyên xảy ra.Nhận thấy nhân loại sắp tuyệt chủng, Thiên Đạo mang đến cho bọn họ một tia hy vọng sống.Dao Thần lĩnh ý muốn của Thiên Đạo đi tới phương nam nhân gian, gặp được nhân loại bị hồng thủy vây khốn, bị bệnh dịch, tà ma, hung thú tàn phá.Tuân theo ý muốn của Thiên Đạo, cô lui hồng thủy, xua đuổi thú dữ, mở ra ruộng đồng cho nhân loại, dạy bọn họ kiến thức về y học và luyện kim, đồng thời dạy phép thuật xua đuổi thú dữ cho một số người có tài, từ đó về sau, những người này sẽ có thể tiếp tục sinh tồn ở nơi này.Dao Thần không cần nhân loại cung phụng, sau khi thấy nhân loại có thể tự cung tự cấp, cô rời nhân gian tìm một nơi ngủ một giấc ngàn năm.Cho nên cô không biết sau khi mình rời nhân gian, người ở đó bắt đầu thờ phụng cô, xây dựng miếu thần, hiến tế mỗi năm cho cô, thậm chí còn có người lợi dụng sự tín ngưỡng vào cô để lôi kéo các bộ lạc còn lại, làm giả ý muốn của thần, thành lập quốc gia.Cô càng không ngờ sau khi mình tỉnh lại, ngày nào cũng có thể nghe được đứa bé kia không ngừng lải nhải "lời khấn".Nếu là lời khấn nghiêm chỉnh bình thường thì cũng được đi, thế nhưng mỗi lần đứa bé kia đọc không đến một nửa đã quên từ, sau đó sẽ bắt đầu tự sáng tác "Chúc Văn", trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, đứa bé cũng không biết lời mình nói khiến người lớn nghe thấy xấu hổ đến mức nào, nhất là người được khen.Cuối cùng, ba ngày sau, Dao Thần không thể ngồi yên được nữa, lén nhìn xuống nhân gian.Người đang gật gù đắc ý soạn bậy nói lung tung ở đó là một đứa trẻ rất đáng yêu, một mình quỳ trong đại điện trống trải âm trầm, lúc này đã là ban đêm, ánh lửa lờ mờ xung quanh đung đưa theo gió, các bóng tối khúc xạ của các vật thể lắc lư như bóng ma, Dao Thần nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi mình ở cùng nhân loại trước khi ngủ say, cô nhớ trẻ em bình thường trẻ em nhân loại rất sợ bóng tối và ma quỷ, và thời gian này hẳn là đã đến lúc ngủ, vậy tại sao cô bé vẫn còn ở đây?Nhưng ngược lại, cô bé quả là một đứa trẻ gan dạ.Rất nhanh, Dao Thần phát hiện mình đã sai, đứa bé kia thật ra rất nhát gan, có thể chịu đến bây giờ đã là cực hạn của cô bé."Ùng ục ùng ục..." Bụng đứa bé kia kêu lên, cô bé ôm cái bụng đói xẹp, tiếng đọc "Chúc Văn" càng ngày càng run rẩy, cô bé cứ thế đọc Chúc Văn tự sáng tác hoàn toàn khác với những ngày trước với tiếng khóc nức nở, từng giọt nước mắt to tròn rơi tí tách xuống đất.Không biết làm sao hôm nay tâm tình tên Hòa Du bại hoại kia không tốt, sau khi nghe mình lại không thuộc nhiệm vụ ngày hôm qua liền vô cùng tức giận, không chỉ bắt cô bé ở đây đọc Chúc Văn đến hừng đông, còn không cho cô bé ăn cơm.Cô bé vừa đói vừa lạnh, ở đây lại rất tối...Hòa Du nói nếu cô bé không thể học thuộc sách thì đó chẳng khác nào bất kính với Dao Thần, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thế nhưng cô bé chỉ không thuộc mà thôi, Hòa Du thì thường xuyên âm thầm nói xấu Dao Thần! Rõ ràng là lỗi của hắn còn lớn hơn!Tên bại hoại kia! Chờ đến khi mình lớn lên, hắn sẽ là người đầu tiên bị trừng phạt!Nếu, nếu như Dao Thần đại nhân thật sự tồn tại, vậy hãy trừng phạt kẻ bất kính với ngài đi! Không được, không được... Có thể cho chút gì đó để ăn không? Con đói quá...Nước mắt làm mờ đôi mắt cô bé, khiến cô bé càng không thể nhìn rõ hoàn cảnh tối tăm, nhưng đột nhiên cô bé ngửi thấy một mùi rất thơm, là, là gà nướng cô bé thích nhất!!Cô bé vội vàng lau nước mắt, sau đó khiếp sợ phát hiện trước mặt mình thật sự có một con gà nướng thơm phức!Dao Thần, Dao Thần đại nhân hiển linh!Ừm! Đây là gà nướng được nhà bếp trong miếu thần làm! Hương vị giống hệt nhau, tuyệt đối không sai! Hơn nữa vẫn còn nóng hổi!Đứa bé ăn đến mức mặt mũi đầy dầu, bởi vì quá đói nên ăn quá nhanh, thế là không cẩn thận bị nghẹn, vào thời khắc khẩn cấp khi cô bé đang nện ngực, bên cạnh bỗng nhiên có một cốc nước.May mà ly nước này đến kịp thời, không thì cô bé sẽ phá vỡ lịch sử của Sở quốc, tạo ra một tiền lệ.Từ Đại Vu Chúc ba tuổi đầu tiên đến Đại Vu Chúc đầu tiên bị nghẹn chết, trong vô hình cũng coi như là mở đầu và kết thúc đến nơi đến chốn?Sau khi ăn hết một nửa con gà như hổ đói, cô bé ợ một cái cho thấy không ăn được nữa, khi cô bé đang chuẩn bị giấu gà nướng để ngày mai tiếp tục ăn thì cơm thừa rượu cặn trước mắt chẳng thấy đâu!Lần này cô bé rõ ràng nhìn thấy mọi thứ đột nhiên biến mất, ngoại trừ thần tích, cô bé không thể nghĩ ra khả năng nào khác!Cô bé vội vàng lau dầu trên miệng, sau đó quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng, cứ thế nơm nớp lo sợ nhận sai."Rất, rất xin lỗi, Dao Thần đại nhân, con sai rồi, con nhất định sẽ chăm chỉ học thuộc Chúc Văn, tối nay con nhất định sẽ học thuộc bài một, ngày, ngài đừng tức giận..."Cô bé đã kế nhiệm gần năm năm, trước nay chưa từng nhìn thấy thần tích giáng lâm, đây là lần đầu tiên, trong nội tâm càng thêm kinh hoảng hơn, cho rằng thật sự đúng như Hòa Du đã nói, nếu mình không thuộc Chúc Văn, Dao Thần đại nhân sẽ tức giận.Đứa bé đợi một lúc, thấy không có bất kỳ thần tích nào giáng lâm nên tự giác mở thẻ tre đã được giấu ra, nương ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa để cố gắng nhận dạng các chữ trên đó, dưới hoàn cảnh này chắc chắn sẽ làm mắt mình mù, đột nhiên thẻ tre tự bay lên, cuộn tròn trên không rồi rơi vào lòng đứa bé mù mà mù mờ.Sau đó, đứa bé nghe thấy một giọng nói vô cùng dễ nghe."Đi về ngủ."Đôi mắt cô bé mở to vì khiếp sợ, miệng cũng vô thức mở ra.Đây, đây chính là giọng nói của Dao Thần đại nhân sao? Thật dễ nghe, dễ nghe hơn giọng nói cùa bất kỳ ai khác mà cô bé từng nghe!"Dạ, cảm ơn Dao Thần đại nhân! Đợi ngày mai con dậy sẽ chăm chỉ học thuộc!" Đứa bé vui vẻ đứng dậy, vung chân chạy ra ngoài.Cách đó không xa, cũng có người chuyên môn canh gác ban đêm, bọn họ được Hòa Du phái đến trông chừng Đại Vu Chúc nhỏ tuổi, nhiều năm qua bọn họ đã chứng kiến Hòa Du vô lễ với Đại Vu Chúc, đi theo hắn nên bản thân cũng bị ép trở thành một trong số đó, nói không hoảng sợ là không thể nào.Tín ngưỡng Dao Thần đã ăn sâu vào xương máu từ khi bọn họ còn nhỏ, đồng thời cũng rất cung kính lễ phép với Đại Vu Chúc, nhưng Đại Vu Chúc đương nhiệm còn nhỏ, Hòa Du đang kiểm soát miếu thần, đối diện với bị Hòa Du đánh chết và thần phạt không biết lúc nào sẽ đến, bọn họ chỉ có thể lựa chọn nghe lời Hòa Du.Hôm nay là lần trách phạt nặng nhất, Hòa Du không những không cho Đại Vu Chúc ăn cơm, còn bắt cô bé quỳ đọc Chúc Văn một mình trong đại điện, các cô gái mềm lòng không đành lòng, thậm chí còn sợ hãi, buồn ngủ vào buổi tối cũng ít đi rất nhiều.Đột nhiên từ trong đại điện có một bóng người nho nhỏ chạy ra, các thị nữ đều cho rằng mình bị hoa mắt, sau khi dụi dụi mắt mới phát hiện đó thật sự là Đại Vu Chúc! Thế là vội vàng đuổi theo ôm lấy cô bé, lo lắng nói: "Sao ngài lại ra ngoài? Nói với Du đại nhân...""Là Dao Thần đại nhân bảo ta về ngủ!" Đứa bé cố gắng thoát khỏi người đang ôm mình.Các thị nữ bị Dao Thần đại nhân trong miệng Đại Vu Chúc làm cho sợ hãi, đang phán đoán xem lời Đại Vu Chúc nhỏ tuổi nói có phải là nói dối hay không, nhưng vào lúc này, một tiếng sấm rền đột nhiên nổ vang trên bầu trời đêm quang đãng, như là lời cảnh cáo từ thần linh.Bọn họ quỳ "phịch phịch" xuống một mảnh, sợ hãi khẩn cầu Dao Thần đại nhân tha thứ, khẩn cầu Đại Vu Chúc tha thứ.Đêm nay, đứa nhỏ hiếm khi được ngủ ngon giấc, nhưng sáng sớm hôm sau, cô bé lại bị Hòa Du sắc mặt âm trầm kéo dậy.Hòa Du là một kẻ khẩu phật tâm xà, bình thường chỉ có vui vẻ, nhưng hắn có một điều cấm kỵ, đó chính là Dao Thần.Mặc dù hắn biết một ít chân tướng việc miếu thần và Sở vương cấu kết, cũng biết thần tích của Dao Thần chưa bao giờ xuất hiện, nhưng ngày ngày đứng trong miếu thần thờ Dao Thần, hắn luôn có một loại cảm giác như có gai sau lưng.Đầu độc Đại Vu Chúc là việc không một vị Sở vương nào trong quá khứ dám làm, đối với người Sở quốc mà nói, việc này không khác gì khiêu khích thần linh.Mà hắn không chỉ làm chuyện đó, còn khống chế Đại Vu Chúc tân nhiệm đoạt quyền lực ở miếu thần, nói đủ loại lời ngỗ nghịch, hắn sợ nhất cái gì? Đương nhiên là có người đến nói với hắn là Dao Thần hiển lộ thần tích.Nếu Dao Thần thật sự nhìn nhân gian, vậy hắn sẽ là người đầu tiên bị trời phạt, cho nên hắn ghét nhất có người nói những lời như vậy, mấy trăm năm qua Dao Thần chưa từng để ý Sở quốc, những lời cầu nguyện chân thành của Đại Vu Chúc các thế hệ trước đều không được đáp lại, hắn không tin một đứa nhóc có thể lọt vào mắt xanh của Dao Thần!Hắn kéo Vu Chúc nho nhỏ khỏi giường, trách mắng cô bé vì tránh trừng phạt mà học cách nói dối, giả mạo lời sấm truyền, sáng nay không được ăn cơm, đi đại điện chân thành xin lỗi Dao Thần.Có lẽ vì lời nói kinh hãi khi bản thân mới tỉnh lại, Dao Thần có ấn tượng sâu sắc với đứa bé nhân loại, trong lúc ngăn cách giọng nói của những nhân loại khác, cô vô tình hay cố ý giữ lại giọng nói của đứa bé kia, có lẽ trong những năm tháng dài đằng đẵng buồn chán này, đây là niềm vui hiếm thấy của Dao Thần.Mà không lâu sau đó, khi Dao Thần lại nghe thấy giọng nói của đứa bé kia, lần này cô bé đang khóc sướt mướt đọc Chúc Văn khó đọc, trong mười chữ đã đọc sai năm chữ, vấp nhưng vẫn cố gắng đọc."Sao lại khóc?"Dao Thần cho rằng đứa bé kia sẽ cáo trạng với mình, nói có người bắt nạt cô bé, nhưng sau khi đứa bé kia nấc mấy tiếng, thút thít nói: "Con không biết đọc... Có rất nhiều chữ con không biết, đọc cho ngài nghe Chúc Văn con đọc không hiểu..."Sau khi nói xong, dường như đứa bé càng thêm buồn hơn, tiếng khóc dần dần to hơn.Dao Thần nhìn lướt qua thẻ tre trong tay cô bé, đối với một đứa bé bảy tám tuổi mà nói, những thứ này quả thực quá khó, thế là Dao Thần an ủi cô bé nói: "Con có thể tìm người khác dạy cho con.""Không, không ai dạy con, Hòa Du chỉ dạy con một lần, con không thể nhớ được, con hỏi lại ông ta, ông ta sẽ chỉ nói con ngu ngốc, sẽ không dạy con, những người khác đều mù chữ, những thứ con biết này đều là con nghe nhớ khi Hòa Du và người gác miếu đọc Chúc Văn mỗi ngày..." Cô bé uất ức muốn chết, cô bé không thuộc được thật sự không phải hoàn toàn là lỗi ở mình!Chỉ có những cấp trên của miếu thần mới có quyền biết chữ, mà những người kia đã sớm học cách nhìn mặt Hòa Du làm việc, ai bảo sau lưng Hòa Du có Sở vương chứ, cho nên muốn nuôi Đại Vu Chúc thành phế vật, những người kia tất nhiên sẽ không dạy nhiều."Làm sao bây giờ..." Nhìn những con chữ vặn vẹo với nhau, ngoài khóc ra cô bé không thể nghĩ ra giải pháp nào khác ngoài.Xung quanh yên tĩnh một lúc, cô bé cũng không còn nghe thấy giọng nói của Dao Thần nữa, đứa bé khóc mãi cho đến khi dần dần ngừng khóc, cô bé dùng tay áo lau lau mặt, cô bé ngồi quỳ thẳng lưng dưới đất, cầm thẻ tre tiếp tục phân chia cao thấp với nó."Ta dạy con đi." Đứa bé nghe thấy Dao Thần thở dài một tiếng, "Không cần quan tâm những lời trong thẻ tre, nhưng con cần phải biết chữ."Đứa bé đột nhiên nhìn thấy một góc váy trong tầm mắt, cô bé hơi giật mình ngẩng đầu, đối mặt với một chị gái xa lạ và vô cùng xinh đẹp.Cô bé ngơ ngác, thần linh khác xa so với tưởng tượng của cô bé, là một chị gái vô cùng vô cùng đẹp, đẹp đến mức nào? Cô bé nói không nên lời, chỉ là đột nhiên cảm thấy những lời được viết cầu kỳ khó đọc trong Chúc Văn, quả thực phù hợp với vị thần này hơn so với những từ ngữ tầm thường mà cô bé nói.Rất lâu sau đó, khi đứa bé này trưởng thành vẫn không thể nào quên được lần đầu tiên nhìn thấy thần.Bất kể là bạn bè trong triều hay ở giang hồ, mỗi khi đàm luận về mỹ nhân, cảnh đẹp đều không khơi dậy được sự hứng thú của nàng, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]