🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cực kỳ lâu trước kia, Sở quốc trải qua mấy đời quân vương vô năng hoa mắt ù tai, khiến quyền lực rơi vào tay Đại Vu Chúc, cho đến khi Sở vương chết bất đắc kỳ tử, một thái tử chịu nhục lên kế vị, tình hình mới bắt đầu thay đổi.Qua mấy thập niên chăm lo quản lý, âm thầm mưu đồ, một bát thuốc độc đã khiến Đại Vu Chúc đương thời không còn khả năng nhiếp chính, quyền lực của Sở quốc lại lần nữa trở về tay Sở vương.Đại Vu Chúc bị người bên cạnh phản bội, ngã xuống giường mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân tín."Ngài yên tâm, tiểu nhân đã tuân thủ vương lệnh, thay ngài tìm người kế nhiệm." Người kia cười như Phật Di Lặc, Đại Vu Chúc bị vẻ mặt như vậy đánh lừa.Các Đại Vu Chúc của các triều đại trước đây không có quyền hành động tùy tiện khi lựa chọn người kế nhiệm, bọn họ cần phải tổ chức một tế lễ ở miếu tổ Chủ Thần để cầu khẩn lời sấm truyền, sau đó ai được "lời sấm truyền" chỉ định sẽ là người kế nhiệm.Nhưng Đại Vu Chúc nhiệm kỳ này chưa có thời gian đi tìm đệ tử, thế là bọn hắn chui vào kẽ hở."Dao Thần đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"Không ngờ, sau khi nghe được lời này, người kia thế mà cười ha ha."Dao Thần? Đại Vu Chúc, ngươi hẳn là biết rõ hơn ta, Dao Thần? Cô ta từng hạ thần tích chưa? Thân là Đại Vu Chúc, ngươi hẳn là biết rõ hơn ta, nếu cô ta tồn tại, vậy để cô ta hạ sấm sét xuống đánh chết ta đi! Để cô ta tới cứu ngươi? Đáng tiếc, cô ta căn bản không để ý tới ngươi."Làm một người hầu của miếu thần, hắn thế mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo kinh hãi thế tục, "Dao Thần có tồn tại hay không tạm thời không quan trọng, nhưng chắc chắn cô ta không phù hộ ngươi, không phù hộ Sở quốc.""Chỉ là lời nói dối của miếu thần và Sở vương mà thôi, chẳng lẽ nói dối quá nhiều, ngay cả ngươi cũng bị lừa rồi đó chứ?"Người kia thu hồi vẻ dữ tợn và trào phúng trên mặt, lại phủ lên bộ mặt kia một nụ cười vô hại, khẽ gật đầu với Đại Vu Chúc trên giường bệnh xem như hành lễ, sau đó rời đi.Mấy ngày sau, dưới sự chứng kiến ​​của Sở vương, lần đầu tiên miếu thần tổ chức tế lễ mà không có sự có mặt của Đại Vu Chúc trên sân, đồng thời chọn ra người kế nhiệm.Trong một ngôi làng bên ngoài vương đô, một vị nữ chủ nhân của một gia đình nào đó đang chuẩn bị một bữa ăn nóng hổi, nam chủ nhân vừa từ đồng về, cô con gái ba tuổi của bọn họ chạy ra nhà nghênh đón phụ thân, người đàn ông ôm con gái lên, vừa đi vào nhà vừa vui đùa với con gái.Ngôi nhà mộc mạc này vốn có không khí vui vẻ hòa thuận, cho đến khi một nhóm quan binh bao vây nơi này, dọa cho hai vị chủ nhà để con gái ở trong phòng, dặn dò cô bé không được ra khỏi cửa, sau đó mới cẩn thận ra ngoài ứng phó với những quan chức kia.Hai nhóm binh sĩ nghiêm túc đứng trước cửa nhà bọn họ, dân chúng bình thường nào thấy qua tư thế như vậy? Hai vợ chồng nâng đỡ nhau mới không bị mềm chân ngã xuống, cuối cùng bọn họ nhìn thấy một nhóm người mặc trang phục của miếu thần đi ra từ giữa 2 nhóm lính.Điều này có nghĩa là những người đến tìm bọn họ đều là người của miếu thần, người của miếu thần đến tìm bọn họ làm gì? Trái tim hai vợ chồng đồng thời giật thót, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là —— Tế phẩm.Tế lễ Sở quốc dâng cho Dao Thần, lần nào cũng sẽ chọn một cặp thanh niên nam nữ hoặc trẻ em có thể xác tinh thần thuần khiết, ngũ quan ưa nhìn, thông minh lanh lợi.Mà tế tự năm nay, đang sắp đến gần..."Đại, đại nhân, chư vị đại nhân, các vị có chuyện gì sao? Muốn, muốn vào ngồi một chút không?" Người đàn ông lắp ba lắp bắp."Không cần, các ngươi là chủ nhà này?" Quan viên dẫn đầu miếu thần cười rất hiền lành, liên tục trấn an hai người đừng căng thẳng, nói là có chuyện tốt."Có phải nhà các ngươi có một cô con gái ba tuổi?""Đúng vậy, đúng vậy..." Người đàn ông dũng cảm nói."Vậy mau đem con bé ra cho ta nhìn một chút."Trứng chọi đá, nam chủ nhân nhìn bộ dáng hòa nhã dễ gần của đối phương, chỉ có thể tự an ủi trong lòng nói nhất định là không có chuyện gì, sau đó để vợ ôm con gái ra.Con gái nhà bọn họ rất đáng yêu, nhưng lại bắt đầu nói chuyện muộn hơn những đứa trẻ khác, thậm chí còn dễ nhầm lẫn tên của chính mình, trông không thông minh lắm, đương nhiên cha mẹ cô bé sẽ không ghét bỏ cô bé, thậm chí còn nghĩ nếu bị chọn làm tế phẩm, có thể lấy lý do này từ chối người của miếu thần một cách nhã nhặn, dù sao cũng không thể hiến cho Dao Thần một tế phẩm vụng về được."Là cô bé này! Chính là cô bé này!" Khi cô bé được mẹ ôm ra tới, người của miếu thần đều vui mừng khôn xiết, sau khi cô bé được mẹ đặt xuống đất, những người mặc trang phục quý phái đột nhiên quỳ xuống, hành lễ với cô bé ba tuổi. "Cô bé này chính là người kế nhiệm của Đại Vu Chúc! Tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ!"Sau đó đám tùy tùng, quan binh sau lưng hắn đều đồng loạt quỳ xuống, một đám người đều quỳ xuống, cô bé nào thấy qua cảnh tượng như vậy? Sợ đến mức lùi lại với cha mẹ mình, kết quả không ngờ cha mẹ của mình cũng khiếp sợ lùi lại hai bước, sau khi phản ứng lại cũng quỳ xuống hành lễ như những người kia.Không có người để dựa vào, cha mẹ quỳ với mình, cô bé mơ hồ nói mấy chữ sau đó khóc lớn, vừa khóc vừa kéo mẹ mình, muốn kéo mẹ dậy.Nhưng chờ đến khi cô bé bị người ta ôm lên xe ngựa đưa đi, cha mẹ của cô bé cũng không dám ngẩng đầu lên, bởi vì từ đây về sau, đứa bé kia không còn là con gái bọn họ nữa mà là người hầu của thần linh, hệ thống phân cấp ở Sở quốc nghiêm ngặt, những người bình thường như bọn họ không có tư cách ngẩng đầu trước mặt Đại Vu Chúc.Những người kia thậm chí còn không hỏi tên của đứa bé, bởi vì sau này cô bé sẽ không cần nữa.Mà đứa trẻ bị mang về miếu thần được đưa đến đại điện trống rỗng lạnh như băng, bị đè đi làm một lượt quy trình dựa theo nghi thức, sau đó lại bị đưa đến căn phòng nơi Đại Vu Chúc đang bị giam lỏng.Lúc này Đại Vu Chúc hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, thấy sắp không được, người vẫn luôn cười híp mắt dùng sức kéo cô bé, đẩy cô bé đến bên giường rồi nói với Đại Vu Chúc: "Đây là người kế nhiệm của ngươi, thế nào? Dáng dấp không tệ đúng không?"Đứa bé vẫn bị dọa đến mức khóc suốt, cuống họng sắp câm vì khóc.Trong lúc nơi này ồn ào, Đại Vu Chúc miễn cưỡng mở mắt ra, dáng vẻ nặng về nhìn đứa bé rồi lại nhìn người nào đó tự cho là nắm chắc phần thắng.Tìm một đứa bé ba tuổi làm Đại Vu Chúc, vậy chắc chắn quyền lực của cô bé sẽ bị chia cắt sạch sẽ, sau khi lớn lên cũng sẽ chỉ trở thành một con rối."Oanh!"Tẩm điện đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, đám thị vệ lập tức xông vào, lại phát hiện phòng của Đại Vu Chúc đã nổ tung, cửa ra vào và cửa sổ rách nát, mà mặt mày của hầu cận của Đại Vu Chúc xám xịt lăn ra."Các ngươi còn thất thần đứng đó làm gì! Còn không mau đi vào!" Hầu cận không còn giữ được nụ cười của bản thân được nữa, hét vào mặt những người kia.Nhưng chờ đến khi đi vào, bọn hắn phát hiện Đại Vu Chúc đã hết hơi, nhưng tay Đại Vu Chúc vẫn giữ chặt cổ tay đứa bé kia, mãi cho đến khi tắt thở vẫn không buông ra, đôi mắt cũng mở to, nhìn chằm chằm đứa bé một cách kinh khủng."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hầu cận muốn có được câu trả lời từ đứa bé, nhưng đứa bé kia lại không thể nói rõ ràng, chỉ có thể khóc, cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ việc hỏi.Thật ra đứa nhỏ nhớ rõ hết thảy, bởi vì trước đó Đại Vu Chúc chỉ nói với cô bé ba câu."Thật xin lỗi.""Nhớ tìm người truyền lại sức mạnh này.""Không thể nói cho bất kỳ ai biết."Đứa bé ba tuổi vẫn không thể hiểu hoàn toàn những lời này, nhưng cô bé nhớ rõ thảm trạng Đại Vu Chúc chết không nhắm mắt, cho nên bị dọa đến mức không thể nói được gì.Đến ngày thứ ba, đứa bé mặc bộ quần áo mà các tú nương đã làm suốt đêm, sau đó được đưa đến vị trí chủ tế trong miếu thần để nhận lời chúc mừng của quần thần bách tính, thậm chí cả quân vương.Đại Vu Chúc ba tuổi kế nhiệm như một trò đùa, có lẽ trong lịch sử có quân vương Sở quốc ba tuổi, nhưng tuyệt đối không có Đại Vu Chúc ba tuổi, một đứa trẻ ba tuổi ngay cả lời khấn còn không đọc hiểu được thì làm sao có thể chủ trì nghi thức cúng tế?Mặc dù mang danh là Đại Vu Chúc nhưng con nít vẫn là con nít, trong tế lễ long trọng và trang nghiêm, người xung quanh đông nghìn nghịt, ánh mắt mọi người đều nhìn cô bé, khiến cô bé sợ hãi luống cuống, chỉ có thể mặc cho người lớn bên cạnh thao túng.Bảo cô bé cầm lễ khí thì cô bé cầm, bảo cô bé đặt ở đâu thì cô bé đặt ở đó, bảo cô bé tuyên bố bắt đầu gì gì đó, cô bé cũng nói "Bắt đầu", chỉ là cô bé không hiểu tại sao lại buộc hai người xinh đẹp vào giữa tế đài.Sau đó, khi cô bé nói "Bắt đầu" lần thứ ba, cô bé mới biết.Hai người bên cạnh cô bé ăn mặc quần áo giống hệt nhau, người đeo mặt nạ bước đến trước mặt đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp, giơ tay chém xuống, moi trái tim của bọn họ ra một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, sau đó đặt lên đĩa hiến tế kính hiến cho thần linh.Man rợ, đẫm máu, hoang đường... Đây chính là tế lễ lúc ban đầu, trong một đoạn thời gian rất dài, hình tượng Dao Thần kia trong lòng cô bé là một ác quỷ muốn ăn thịt và uống máu người.Xung quanh tràn ngập niềm vui, trong nơi vô cùng huyên náo này, miệng cô bé bị một bàn tay bịt lại, ngăn tiếng kêu sợ hãi của cô bé ở trong miệng.Dưới rất nhiều sự che giấu của hầu cận, tế lễ được tính là kết thúc mỹ mãn.Dâng tế phẩm lên, Dao Thần sẽ phù hộ cho Sở quốc một năm mưa thuận gió hòa, hầu như mọi người đều rất vui vẻ, chỉ là không ai ngờ rằng Đại Vu Chúc còn nhỏ vừa nhắm mắt trong đại điện trống rỗng, cảnh tượng cô bé thấy đều là màu máu, nửa đêm tỉnh dậy khóc lóc cũng không ai đến dỗ dành.Cứ thế, thời gian cũng nghiêng ngã trôi qua mấy năm.Đối với Đại Vu Chúc bù nhìn này, Sở vương và người cầm quyền hiện tại của miếu thần đều đồng lòng chọn nuôi thành một phế vật, bọn hắn chỉ cần một Đại Vu Chúc có thể đọc Chúc Văn và khiêu vũ, chứ không phải một Đại Vu Chúc có năng lực biết phép thuật.Đào tạo một đứa bé theo hướng tốt rất khó, nhưng chẳng phải nuôi một đứa bé thành kẻ vô dụng rất dễ sao? Hơn nữa, Đại Vu Chúc nhiệm kỳ này còn có "tài năng" rác rưởi hơn bọn hắn tưởng tượng, dạy một quyển Chúc Văn từ ba tuổi đến bây giờ vẫn không thuộc!Ngay cả hầu cận giả nhân giả nghĩa nhất cũng có lúc sừng sộ mỉa mai Đại Vu Chúc tám tuổi.Hắn không thể mắng Đại Vu Chúc nhưng có thể lén cắt xén cơm nước của cô bé, vì nói lắp, Đại Vu Chúc phải giả vờ giả vịt học thuộc Chúc Văn.Nhưng chỉ cần Hòa Du vừa rời đi, tâm trí cô bé đã bắt đầu lười biếng, đống Chúc Văn tích như núi kia vô cùng khó hiểu khó đọc, những người kia cũng không muốn dạy một cách nghiêm túc, chẳng phải là rất bình thường sao?Hừ hừ! Cô bé thở phì phò hừ hai tiếng, sau đó đọc thêm hai câu đã quên từ, nhưng không sao, bản thân cô bé có một lời khấn của riêng mình, tuy không thể nhớ nguyên văn nhưng cô bé vẫn nhớ được ý chính của lời khấn! Dù sao cũng không phải chỉ là khen ngợi Dao Thần tuyệt vời như thế nào, đẹp như thế nào, giọng nói dễ nghe như thế nào này kia thôi sao, sao nhất định phải dùng những từ khó hiểu đó? Nói thẳng ra không được rồi sao?Trẻ con còn nhỏ không hiểu sự uyển chuyển trong lời nói của thế giới người lớn, sau đó nhìn bốn bề vắng lặng, bắt đầu trầm bổng đọc lại lời khấn "mới viết" của cô bé."Ngài mỹ lệ như vậy, đến nỗi mặt trời và mặt trăng cũng không có mặt mũi gặp ngài, ngài tốt nhất nên mang mạng che mặt lên khi ra ngoài du ngoạn, nếu không khi hoa và cỏ thấy bộ dáng của ngài sẽ không tìm được kẽ đất nào để chui vào..." Cô nhóc vừa gật gù đắc ý khen, vừa cảm thán chính mình thông minh, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó mình trở nên mạnh mẽ, có thể đánh bại Hòa Du, nhất định phải đổi Chúc Văn khắp cả nước thành bản mình đã viết này!Cô bé cảm thấy Dao Thần đại nhân sẽ thích bản của mình hơn những lời nói căn bản không thể hiểu kia, đúng không?Đúng không, đúng không! Dao Thần đại nhân, ngài nghe xem có thích không?"Lời khấn" cực kỳ lớn tiếng và không hề uyển chuyển kèm theo nỗi lòng mãnh liệt kia của đứa bé đã truyền đến trái tim của vị thần nào đó, miễn cưỡng đánh thức vị thần ngủ say mấy nghìn năm.Mà chuyện đầu tiên vị thần kia làm sau khi tỉnh dậy, là đỏ mặt nhanh chóng giấu đi giọng nói đó, dù biết rằng người khác không thể nghe thấy nhưng cái này, cái này quá khiến thần ngũ vị tạp trần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.