“Không cho, đến lúc đó ta giấu đi.” Ba Hổ nhìn mấy con báo núi đang nô đùa c.ắ.n xé nhau trên nền tuyết: “Tiểu Đốm bảo vệ con lắm, sao có thể ôm đi được. Đem con nó cho người khác, nó chẳng phát điên lên à.”
“Vậy sau này chẳng phải càng ngày càng nhiều sao. Qua hai năm nữa khéo chàng lại phải xây thêm chuồng chó.”
Ba Hổ nhìn ba đứa trẻ, cười nói sau này sẽ coi báo núi như gia sản mà chia cho chúng: “Còn dễ nuôi hơn dê bò ấy chứ. Một năm chỉ có mùa đông cho chúng nó ăn thêm chút, tuyết tan là chúng nó tự nuôi sống mình được.”
“Cát Nhã, Kỳ Kỳ Cách, hai đứa có muốn không?” Hắn cúi đầu hỏi.
“Muốn ạ, con muốn Đại Đốm.” Cát Nhã chọn trước.
“Vậy con muốn Tiểu Đốm, Đại Hồ, Tiểu Mặc cũng là của con.” Kỳ Kỳ Cách sung sướng nói muốn giữ chúng nó làm của hồi môn.
“Không biết xấu hổ.” Ba Hổ cấu nàng một cái.
Một lát sau hắn lại nói chờ Tiểu Đốm đẻ lứa sau sẽ thiến con đực đi, mắt lại nhìn chằm chằm vào hông Đại Đốm.
Nơi dê bò gặm rễ cỏ có diều hâu lượn vòng. Nhưng khổ nỗi có ch.ó canh, lại có người trông, chúng nó mãi không dám hạ xuống, bay mệt thì đậu trên chỗ cao nhìn chằm chằm, từ sáng sớm chờ đến trưa.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thấy chúng nó đói bụng thấy thương, trưa nhân lúc nhà bếp không có ai, lén lút lấy hai miếng thịt lớn trong nồi sau nhà, dùng giấy dầu gói kỹ giấu trong lòng. Chiều lại ra xem dê bò thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797539/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.