Nàng về nhà một chuyến, rồi lại xách hai đĩa dồi huyết qua cho Uyển Nhi, bảo nàng mang về cho cha mẹ chồng nếm thử.
Bạch Mai đi đến giữa thôn thì tách khỏi Oanh Nương. Nàng và Triều Bảo dắt con đi vòng qua những ngôi nhà ven sông về phía sau. Chỉ còn lại hai người, họ mới nói đến Mộc Hương: “Nàng ấy cũng thật lợi hại, hôm nay gặp cứ như biến thành người khác.”
Bạch Mai trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Góa phụ mất chồng mà, ấn tượng thông thường là người lúc nào cũng u ám, mặt mày sầu não, rụt rè nhút nhát. Lời này nói ra nghe rất giống như không muốn thấy người khác tốt hơn, nhưng đây đích thực là những gì nàng nghĩ về cuộc sống của Mộc Hương. Hôm nay đến nhà nàng ấy ngồi chơi, nàng bị chấn động đến có chút thất thần. Giống như người mà ngươi vẫn luôn thương hại, đứng trước mặt nàng, ngươi mới nhận ra chính mình mới là người đáng thương.
Rụt rè nhút nhát lại biến thành nàng. Bạch Mai thậm chí còn cảm thấy tự ti từ đáy lòng.
“Phong thái quan trường nuôi dưỡng con người, đâu còn là quả phụ tầm thường có thể so sánh được.” Triều Bảo không nhận ra sự khác thường của Bạch Mai, thấy con trai chạy chậm vào nhà gọi ông bà nội, hắn chống nạnh nói: “Chúng ta cũng phải cố gắng làm ăn, sau này sẽ không thua kém đâu.” Hắn cũng thán phục từ đáy lòng mấy cô nương từ Trung Nguyên qua đây, ai cũng có cái lợi hại riêng, nhưng đều có một điểm chung: cần cù, chịu khó, lại dẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797538/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.