“Chúng nó bây giờ chắc đang nghĩ, ồ, thì ra còn có người lùn như vậy.” Mật Nương dắt tay Kỳ Kỳ Cách sờ lên lưng bò, từ lưng bò trượt xuống đầu bò, từ đầu bò trượt xuống mũi bò. Hai đôi mắt trong veo đối diện nhau, một đứa cười khanh khách, một đứa khẽ “mu” một tiếng.
“Được rồi, từ nay về sau nó là bò của con.” Mật Nương ôm con mỏi tay, thử đặt con bé lên lưng bò, nàng đứng bên cạnh che chở. Bên cạnh, Cát Nhã cũng ngồi lên lưng con bò con kia. Thằng bé gần như nằm rạp trên lưng bò, ngón tay mập mạp cào cào trong đám lông bò. Lông nghé con dài lại mềm, sờ còn thích hơn cả tóc cha nó, ngay cả Mật Nương cũng thích sờ.
Con cái chơi phần con cái, Mật Nương và Ba Hổ đứng bên cạnh nói chuyện. Trước mắt là màu xanh mướt, những sườn núi thoai thoải, bò đực ăn no nằm phơi nắng trên cỏ, ngựa hồng chạy nước kiệu bên bờ sông, nghé con húc đầu vào nhau... Nàng nói dê bò ngựa ở Mạc Bắc còn tự tại, thảnh thơi hơn cả người Trung Nguyên. Bò ở Trung Nguyên là bóng dáng của lão nông, mùa vụ thì cày ruộng, thu hoạch mùa màng thì kéo xe, thóc lúa phơi trên sân lại phải kéo trục đá lăn lúa, đậu. Lương thực vào kho rồi lại phải cày ruộng. Cũng chỉ có mùa đông là nhàn rỗi, mà lúc nhàn rỗi lại đói bụng.
“Người Trung Nguyên sống khổ hơn người Mạc Bắc.”
Ba Hổ không cho là vậy. Hồi nhỏ hắn từng gặp người di cư đến Trung Nguyên, chưa được mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797328/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.