Mật Nương uống cạn ngụm trà bơ cuối cùng, nhìn chằm chằm gã đàn ông đang tiến về phía mình, bất giác siết chặt cổ áo, nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
“Muốn nàng.”
Ba Hổ đoạt lấy cái bát không đặt lên chiếc bàn cạnh giường. Đôi mắt lướt qua khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngấn nước của nàng. Lòng bàn tay thô ráp cọ qua đuôi mắt nàng, hắn gần như là nửa ngồi nửa cưỡi trên người Mật Nương, “Nàng xem bộ dạng của nàng đi, rốt cuộc là ai đang trêu ai?”
Ánh bình minh xuyên qua song cửa sổ lại sáng thêm một phần. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa chuồng cừu nhà hàng xóm, tiếng dê bò đi lại lẹp xẹp loáng thoáng truyền qua khe cửa, nhưng chẳng lọt vào tai hai người đang nghiến chặt răng nén tiếng. Tiếng hít thở dồn dập che lấp mọi tạp âm, tiếng nước dính nhớp hòa cùng tiếng than củi tí tách dưới gầm giường, tất cả đều tan biến trong một tiếng thở dốc nặng nề.
Cả hai nửa nằm nửa bò trên giường đất, mặc cho hơi ấm từ bên dưới hong khô mồ hôi trên người. “Hôm nay ta dẫn người vào núi chặt cây bạch dương.” Bàn tay to thô dày của Ba Hổ nhẹ nhéo, lúc nặng lúc nhẹ, rồi lật người nàng lại, ôm lấy eo nhấc lên đặt lên người mình, nét mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn.
“Không muốn dậy chút nào, chỉ muốn nằm im thế này mãi.” Hắn dùng chân khều chăn lên, đắp hờ lên người Mật Nương, ngón tay hơi dùng sức mơn trớn vầng trán đang rũ xuống của nàng, “Vẫn chưa hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797251/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.