Không đợi Mật Nương nhìn thêm, nha dịch đi đầu lại gõ thêm một tiếng chiêng vang, đội ngũ uốn lượn đi về phía Nam, khoảng chừng nửa canh giờ, mặt đất đột nhiên bằng phẳng, khác với cỏ dại khô vàng nhìn thấy trước đó, ở đây chỉ còn lại gốc cỏ, đất bùn màu vàng xám lộ ra trong gió lạnh.
Mật Nương cũng phản ứng lại, trước đây Mục Nhân đại gia trở về cắt cỏ mục có lẽ là ở đây.
Nàng đã đoán đúng, lại đi thêm khoảng một nén nhang nữa, đập vào mắt là những lều nỉ lác đác và một đống lớn cỏ mục chất đống.
Người của quan phủ dẫn dân chạy nạn từ Trung Nguyên đến tiếp tục đi về phía Nam, những dân chăn nuôi khác tại chỗ tản ra, lùa bò ngựa không mang vác gì đến lấy cỏ khô. Mật Nương xuống xe bò đi theo, dùng gậy dài chọc một bó cỏ đưa cho Ba Hổ, hắn đứng trên bàn buộc cỏ khô đã được bó kỹ lên lưng bò.
“Bây giờ người làm nhiều, không cần nàng giúp đỡ nữa, nếu nàng ngồi mệt rồi thì dẫn Đại Hoàng đi dạo xung quanh đi.” Ba Hổ nhận lấy bó cỏ nhân tiện đoạt luôn gậy dài, rất bá đạo đuổi nàng đi.
“Còn bao lâu thì về đến nhà?” Mật Nương khoanh tay không đi, những cỏ khô này được cắt vào đầu thu phơi khô rồi bó lại, trong động tác kéo và ném, cỏ khô được phơi nắng đầy đủ tỏa ra mùi thơm khô ráo dễ chịu. Điều này làm Mật Nương nhớ đến ruộng lúa vàng óng ở Lĩnh Nam, đống rơm rạ sau nhà, có bóng dáng phụ mẫu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797134/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.