“Bây giờ các ngươi ở đâu? Ở lều nỉ hay là...”
“Cũng là nhà ngói gạch xanh, là một dãy nhà ngói gạch xanh dài, không giống nhà các ngươi có sân và tường bao, năm bọn ta vẫn ở cùng nhau, trong nhà có một cái giường đất dài hai người, bên ngoài là một phòng gạch nhỏ, bếp lò nối liền với giường đất, cũng là nơi nấu ăn.” Mộc Hương nói.
“Vậy thì ngày mai các ngươi phải tranh thủ thời gian đi nhặt phân bò khô, nếu không mùa đông không có để đốt, Ba Hổ nói mùa đông ở Mạc Bắc rất dài, đến tháng ba tháng tư sang năm tuyết mới tan.” Mật Nương nhớ góc sân Đông Bắc có chất một đống phân bò khô, chắc là chuẩn bị trước khi đi Lâm Sơn vào đầu xuân năm nay.
“Cù lý trưởng cũng đã cố ý đến nói với bọn ta rồi.”
Sáu người ngươi một câu ta một câu nói về những chuyện nhìn thấy trên đường di cư, đặc biệt là đám người Mộc Hương đã tiếp xúc gần với người trong quân đội, nói về họ ai nấy đều nở nụ cười ngây ngô, ngay cả Oanh Nương nhỏ tuổi nhất cũng nói nam nhân Vương đô không tầm thường, trông rất tuấn tú.
Có năm người Mộc Hương giúp đỡ, cỏ khô được dỡ nhanh hơn dự kiến, lúc Mật Nương dẫn họ vào nhà, hàng xóm xa xa vẫn đang ồn ào bận rộn.
Mười sáu người ngồi hai bàn, một bàn một cái chân cừu hầm, một chậu xương sườn cừu, thời gian gấp, Ba Hổ cũng không kịp làm dạ dày bọc thịt, không thêm bất kỳ gia vị nào, chỉ rắc một nắm muối trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797135/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.