Mật Nương vốn còn nghĩ người nhà chồng ở gần như vậy, có nên đi chào hỏi một tiếng không, nhưng Ba Hổ không đề cập, nàng cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ, cứ như vậy trải qua năm ngày, Mật Nương đều một mình thanh tĩnh ngồi trong xe lặc lặc.
Càng đi về phía Tây càng lạnh cắt da cắt thịt, sáng sớm hôm nay dậy, trên đồng cỏ lại đọng sương, trên trời nổi lên sương mù trắng xóa, hơn năm bước không phân biệt được nam nữ, hơn mười bước không phân biệt được con người con vật.
“Thời tiết này còn đi được không?” Chỉ là người thì chắc chắn không vấn đề, nhưng bò cừu nhiều quá, nếu chúng nó nhân cơ hội chạy mất thì không biết được.
Ba Hổ không ngừng tháo dỡ lều, đứng trên nóc lều nhìn lên trời, độ ẩm lớn, sắp đổ tuyết rồi.
“Đi được, không chỉ phải đi, còn phải tăng tốc.” Chậm hơn nữa nói không chừng phải đi trong gió tuyết, tuyết năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Người theo sau đội ngũ càng lúc càng đông, sau khi tăng tốc, thỉnh thoảng có kỵ binh bận rộn chạy trước sau, chỉ sợ phía sau xảy ra chuyện gì đột ngột dừng lại, đến lúc đó sương mù tan mà người cũng tản đi thì thật là nực cười.
“Tránh ra nào, dừng lại nghỉ một nén nhang.” Một kỵ binh chạy từ đầu đội ngũ đến, miệng hô: “Tất cả tránh ra, chừa một lối cho xe ngựa U Châu qua, chú ý đàn cừu, đừng chạy ra va vào xe.”
Mật Nương nghe thấy tiếng động đẩy cửa xe bước ra, thảo nguyên rộng lớn, hai bên đi đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797133/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.