Khoảnh khắc môi chạm phải khoé môi kia, đừng nói là Cố Hoài Ngộ mở to mắt, ngay cả Thẩm Khanh cũng vô thức trố mắt ngơ ngác.
Ư… Môi Cố Hoài Ngộ hơi khô, vẫn lạnh lạnh, nhưng… cảm giác chạm vào lại mềm hơn tưởng tượng nhiều.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, Thẩm Khanh đã giật mình bật dậy, cố ép lưng thẳng lên.
Hơi thở ấm nóng của đối phương vẫn còn vương vất quanh chóp mũi, trong không khí cũng thấp thoáng mùi hương gỗ đặc trưng toát ra từ người Cố Hoài Ngộ.
Thẩm Khanh: “……?”
Khoan đã, cái kiểu này… Rốt cuộc là tụi mình đã… chạm trúng chỗ đó kiểu gì vậy hả!?
Hiển nhiên, không chỉ mình cậu có câu hỏi đó.
Thẩm Khanh cứng người dựng thẳng sống lưng, lập tức rút mình ra khỏi người Cố Hoài Ngộ, hoàn toàn không dám nhìn sang bên kia.
Thế nhưng ánh mắt của Cố Hoài Ngộ lại bám theo. Không cần nhìn cũng cảm nhận được cái nhìn vừa sắc vừa đầy chất vấn.
Thẩm Khanh mắt đảo lia lịa.
“Em đang định làm gì?”
Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần soi kỹ, Cố Hoài Ngộ mở miệng.
Thẩm Khanh: “……Em đâu có định làm gì đâu.”
Dù chỉ là hiểu lầm, là tai nạn, nhưng nghĩ tới chuyện mình “đụng trúng môi” ông lớn thì cũng thấy không ổn lắm…
Dù sao cũng là đụng rồi, có giải thích kiểu gì cũng không cứu vãn nổi. Lúc này Thẩm Khanh đành cúi đầu nhận lỗi:
“… Xin lỗi.”
Cố Hoài Ngộ tiếp tục nhìn cậu hồi lâu.
Đột nhiên, như sét đánh ngang tai:
“Em muốn hôn tôi à?”
Thẩm Khanh: “?!…… Tất nhiên là không!”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036547/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.