Bị Cố Hoài Ngộ ôm chặt không buông, Thẩm Khanh lại nhớ đến lúc trước khi ngủ, đối phương còn bị sốt.
Không biết có phải vì lý do đó mà thấy lạnh không.
Mơ màng trong bóng tối, cậu vô thức muốn đưa tay lên sờ trán đo nhiệt độ cho ông lớn.
Ai ngờ lần này hai tay đều bị người ta quấn chặt… quấn lấy không buông.
Thẩm Khanh cố rút một tay ra mà không được.
Cậu đành ngóc cổ lên, cố với về phía người bệnh.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Khanh mở mắt nhìn tình hình bên Cố tổng.
Rồi hít một hơi, nhảy bổ qua bên kia! …Đặt trán chạm thẳng vào trán đối phương.
Cảm giác như là không sốt nữa rồi.
Nhưng lại không chắc chắn.
Phòng ấm áp, chăn đệm nóng hổi khiến Thẩm Khanh mất đi khả năng phán đoán, cậu lại vô thức đưa cổ lên, lại dùng môi chạm nhẹ lên trán Cố Hoài Ngộ.
Nhớ hồi nhỏ lúc cậu ốm, bà nội cũng thường dùng cách này đo nhiệt độ.
Môi nhạy cảm hơn tay, sờ lên trán Cố Hoài Ngộ không thấy gì nóng rát, chắc là đã hết sốt rồi.
Thẩm Khanh yên tâm.
Sau khi trở thành “cá mặn”, ngủ ngon hơn trước rất nhiều, hiếm khi mất ngủ, muốn ngủ là ngủ ngay.
Lần này vốn là nửa đêm tỉnh mơ màng, ý thức còn mơ hồ, chắc ông lớn không sao rồi, Thẩm Khanh liền ngửa đầu, ngủ tiếp.
Trong đêm yên tĩnh, bóng tối mờ mịt, Cố Hoài Ngộ từ từ mở mắt.
Đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên tia sáng, chớp chớp, rồi liếc sang bên… nhìn về phía thanh niên đang được mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036548/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.