Sau đó, Lư tổng vẫn cắm đầu chạy tới gặp Cố tổng.
Kiểu chạy mà vừa chạy vừa trượt, chân trước chân sau dính vào nhau, nháo nhào như đi cứu hỏa vậy.
Xô người chen qua đám đông, Lư Kính nhào đến trước mặt Cố Hoài Ngộ.
Chắc là chạy nhanh quá, trên trán hắn ta lấm tấm toàn mồ hôi.
Từ xa đã thấy bóng người quen quen, nhìn kĩ lại đúng thật là Cố Hoài Ngộ, suýt nữa Lư Kính quỳ tại chỗ.
Sợ chết khiếp!
Mồ hôi đầy đầu không phải vì chạy, mà là vì... căng thẳng.
Đứng ngay trước mặt Cố Hoài Ngộ, Lư Kính cũng chẳng màng đến việc xung quanh đang có người vây xem, lập tức cúi người gập lưng, còn định chìa tay ra bắt tay Cố tổng.
"Ôi trời Cố tổng! Không ngờ lại gặp được anh ở đây! Thật là, thật là có duyên quá đi!"
Tiếc là, Cố Hoài Ngộ chẳng thèm nể mặt, mắt cũng chỉ liếc nhẹ một cái.
Lư Kính thấy hơi xấu hổ, tay chìa ra cũng đành ngượng ngùng rụt lại:
"À ờm... dạo này anh...anh khỏe hơn chưa ạ?"
Cố Hoài Ngộ lần này cũng có trả lời, giọng thì nhẹ nhàng mà pha chút giễu cợt:
"Cảm ơn anh quan tâm, cũng tàm tạm."
"Ấy ấy! Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!" Lư Kính vội vàng hùa theo.
Lư Kính là bạn học đồng lứa với anh trai của Cố Hoài Ngộ- Cố Hoài Vinh, hiện giờ đã bước sang tuổi trung niên, thân hình hơi đẫy ra tí.
Tuy hắn ta cũng cố giữ gìn lắm rồi, không phải kiểu chú trung niên bụng bia thở phì phò, nhưng đứng cạnh Cố Hoài Ngộ, người trẻ tuổi, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036546/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.