Không biết giãy giụa bao lâu, cuối cùng Thẩm Tử Sơ vẫn thỏa hiệp.
Được… Được Sở Phi Ly tắm rửa sạch sẽ cho.
Gió nóng từ máy sấy thổi vào người cậu, Sở Phi Ly nhẹ nhàng hỏi: “Có nóng không?”
“Meo.” – Không đâu.
Rừ rừ rừ.
Thẩm Tử Sơ thậm chí bắt đầu hưởng thụ, rất mất mặt mà lộn mèo qua lại trên đất, giúp Sở Phi Ly tiện thổi luôn mấy chỗ đang ướt nước ròng ròng.
Không ngờ động tác này khiến Sở Phi Ly phì cười thành tiếng.
Thẩm Tử Sơ nghi ngờ nhìn sang, cậu bỗng nhớ ra gần đây tần suất anh nói chuyện với mình quả thực nhiều đến khiến người ta nổi giận.
Khoan đã… Lạ quá nhỉ? Nhưng nếu như Sở Phi Ly thật sự đã biết hết, sao anh không vạch trần cậu?
Thẩm Tử Sơ chìm vào suy tư, cậu cảm thấy không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Lông đã khô, Sở Phi Ly bế cậu lên, để một cục nho nhỏ co rúc trước ngực.
“Lần sau mà còn chạy lung tung nữa thì anh sẽ mua một cái lồng sắt cho em đấy.”
Thẩm Tử Sơ cứng đờ: “…Meo?” – Cậu nói đùa đấy phỏng?
Nụ cười của Sở Phi Ly càng thêm đậm: “Trông anh giống đang nói đùa à?”
Thẩm Tử Sơ trừng mắt đối mắt với anh.
“Em còn bé, ngoài đường nguy hiểm lắm biết không? Đừng rời khỏi tầm mắt anh lâu quá.”
Ờmmmmm… Không phải cậu là mèo thành tinh sao? Anh quên “vai” của cậu rồi hả?
Sở Phi Ly miễn cưỡng nói thêm một câu: “Sau này cũng đừng tiếp xúc nhiều với Mướp Ú.”
“Meo!?” – Điều kiện này lại moi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550941/chuong-30.html