Đợi không biết bao lâu, rốt cục Thẩm Tử Sơ đã biến đổi lại. Cậu thở dài thầm than số mình rõ là khổ, nhưng cuối cùng cũng qua được cửa ải khó khăn rồi. 
“Khỏa Khỏa, anh lạnh quá, em không mở cửa thật à?” 
“Meo.” 
Xong phim! Hình dạng của cậu bây giờ làm sao mà mở cửa cho Sở Phi Ly được! 
Nghe tiếng mèo kêu, Sở Phi Ly bên ngoài im lặng một hồi. Mãi cho tới khi Thẩm Tử Sơ sốt ruột cuống lên không biết làm sao, anh mới cầm chìa khóa mở cửa. 
Thẩm Tử Sơ trợn mắt, thì ra anh có chìa khóa, vậy sao không dùng chìa mà vào luôn đi? Chẳng lẽ là không muốn ép cậu? 
Gương mặt Thẩm Tử Sơ hồng lên, cảm giác khô nóng nơi đáy lòng càng thêm đậm. 
Có điều vừa rồi khi ở lốt người cậu đang mặc sơ mi, giờ biến về thành mèo, áo sơ mi lỏng ra tuột xuống. 
Sở Phi Ly quấn khăn tắm, bọt nước trên người còn chưa khô. Thấy áo sơ mi rơi dưới đất, anh cũng không giận: “Lần sau không được nghịch như thế nữa, lỡ không có chìa khóa thì sẽ bị nhốt lại thật đấy.” 
“Meo.” – Thẩm Tử Sơ ngoan ngoãn nhận lỗi. 
Sở Phi Ly nhìn áo sơ mi nằm trên sàn nhà, không đi lấy đồ mặc luôn mà lại nhặt chiếc áo lên, áp nó sát mũi rồi hít một hơi sâu ngay trước mắt cậu. 
Thẩm Tử Sơ:!!! 
Đờ mờ, đừng có làm mấy chuyện như thế cho chính đương sự là cậu xem chứ! 
Ánh mắt Sở Phi Ly nhìn mèo con tối xuống: “Mùi trên bộ đồ này giống mùi trên người anh.” 
“Meo meo!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550942/chuong-31.html