Ta lo lắng không thôi.
Thẩm Mục Dã không cho là đúng: “Đánh thì đánh thôi, hắn còn có thể đến chém lão tử được sao?”
Nói xong, lại cười hề hề đến kéo tóc tết của ta: “Bộ quần áo nàng hứa với lão tử, rốt cuộc khi nào mới làm xong?”
Ta không có tâm trạng đùa giỡn với hắn.
Từ Sơ Trạch là người có tính cách thù dai, hôm đó bị sỉ nhục như vậy, nhất định sẽ tìm mọi cách trả thù.
Thẩm Mục Dã lại không để tâm như vậy, thật khiến ta sốt ruột chết đi được!
Thấy ta cứ nhíu mày mãi, giọng hắn cũng lạnh đi, mang theo một chút tổn thương và tủi thân khó nhận ra: “Hắn vừa đến, nàng liền hoảng loạn rồi hả? Lão tử lại không được nàng ưa thích đến vậy ư?”
Ta vừa bực vừa buồn cười, đến lúc nào rồi mà hắn còn ở đây ghen tuông vớ vẩn!
Ta còn chưa nghĩ ra làm thế nào để hắn nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, thì đã có người đến báo, bên ngoài trại Thanh Long đã bị hơn trăm quan binh vây kín.
Kẻ dẫn đầu, chính là Từ Sơ Trạch.
“Giao A Nguyên ra đây, ta có thể tha mạng cho các ngươi.”
Nghe được câu này, ta ngây người một lát.
Từ Sơ Trạch kẻ hay so đo từng chút, lại chịu tha cho những người đã sỉ nhục hắn ta sao?
Ta đang định mở miệng, Thẩm Mục Dã đã chắn ta lại phía sau.
“Đầu rơi xuống đất cũng chỉ là vết sẹo bằng cái bát, huống hồ, lão tử chưa chắc đã đánh không lại!”
Hắn vác dao định đi ra ngoài, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-vut-bo-ta-da-lua-gat-mot-ten-son-phi/5212675/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.