Ta chưa từng đi hội đèn lồng.
Trước ngày hôm nay, chiếc đèn đẹp nhất ta từng thấy, là một chiếc đèn lồng lưu ly Từ Sơ Trạch mang về từ phủ người khác.
Lúc đó bọn ta mới đến kinh thành, vừa đúng dịp Tết Nguyên tiêu, ta ở nhà làm rất nhiều món ăn, chờ hắn ta về cùng ta đi xem đèn.
Từ lâu đã nghe nói, Tết Nguyên tiêu ở kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ta chờ rất lâu, chờ đến mức ngủ thiếp đi, mới đợi được Từ Sơ Trạch cầm một chiếc đèn lưu ly trở về.
“A Trạch, cái này tặng cho ta sao?” Ta mừng rỡ đón lấy chiếc đèn: “Thật đẹp, chiếc đèn này có đắt lắm không?”
Ánh mắt Từ Sơ Trạch chợt ánh lên vẻ ghét bỏ: “Trong lòng ngươi chỉ có tiền thôi sao?”
Ta không biết mình đã chọc giận hắn ta ở chỗ nào.
Chiếc đèn đó ta cũng không dám chạm vào nữa.
Cho đến khi hắn ta và A Phù thành thân, đếm đến đám nha hoàn sẽ dùng chiếc đèn lưu ly y hệt để dẫn đường.
Ta mới biết, đêm Nguyên tiêu hôm đó, hắn ta đã đi gặp cô nương khác.
Những chuyện bị thờ ơ và bỏ rơi như vậy quá nhiều, ta dần dần cũng quen rồi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Mục Dã lắc một chiếc đèn lồng hình thỏ trước mặt ta, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: “Cho nàng này, cầm lấy chơi đi.”
“Đèn lồng hình thỏ!” Ta đón lấy, nhưng không nhịn được hỏi đi hỏi lại: “Tặng ta sao? Có phải đặc biệt tặng cho ta không? Chỉ tặng cho một mình ta thôi sao?”
Tóc mai Thẩm Mục Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-vut-bo-ta-da-lua-gat-mot-ten-son-phi/5212674/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.