Những lời nói đêm hôm đó, đại khái là không có bao nhiêu chân thật.
Sau khi ta nhờ người gửi tin cho A Phù, Từ Sơ Trạch liền không đến viện của ta nữa.
Chắc là đã lấy lại được chút lý trí.
Khi bụng bắt đầu lộ rõ, ta mới gặp lại hắn ta.
“A tỷ, ta đã hòa ly rồi.” Hắn ta mặc bộ quần áo ta làm mấy năm trước, vẻ mặt thất vọng: “Ta không cần gì cả, quyền thế không cần, vàng bạc không cần. A tỷ, chúng ta có thể quay lại những ngày tháng trước kia không?”
Ta nhìn hắn ta như nhìn một kẻ điên: “Từ Sơ Trạch, ngươi coi nữ nhân là gì? Là con rối chơi trò gia đình hay sao?”
Hắn ta quả thực như phát điên ôm chặt lấy ta:
“A Tỷ, cầu xin nàng, đừng giữ đứa bé này.”
“Chọn ta đi, ta có thể cho nàng rất nhiều đứa, đừng giữ đứa này!”
Nhận ra hắn ta muốn làm gì, ta cố sức giãy giụa.
Nhưng chỉ có thể bị hắn ta ôm chặt kéo vào phòng.
Khi bị ném lên giường, bụng ta đau dữ dội: “Không… A Trạch, ta cầu xin ngươi…”
“Là ta cầu xin nàng!” Hắn ta đỏ mắt ngắt lời ta, hung hăng cắn lên môi ta: “Không có đứa này, sẽ còn có rất nhiều đứa khác! A tỷ, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta!”
“Nàng đừng bỏ ta…”
Trong lúc giằng co, ta rút cây trâm bạc trên cổ ra, hung hăng đâm vào vai hắn ta.
Máu tươi tuôn ra, nhưng hắn ta chỉ rên lên một tiếng, tiếp tục dùng sức xé rách quần áo ta.
Cùng với tiếng vải vóc rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-vut-bo-ta-da-lua-gat-mot-ten-son-phi/5212676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.