Chương trước
Chương sau
Lúc choàng tỉnh thì trời đã tảng sáng, Tống Nghi híp mắt, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào cánh tay trần trụi, mang theo cảm giác ấm áp, lại có chút chói mắt, anh theo bản năng muốn vươn mình, liên lụy đến nơi nào đó mà đau nhói.
"A."
Tống Nghi dụi mắt, anh nhìn màn che diễm lệ trên đầu, chậm mất nửa nhịp mới nhớ ra đây không phải là nhà.
Anh và Cố Hành Xuyên đã ngủ với nhau rồi.
Hai lần trước là do thể chất đặc thù, mặc dù có ý thức nhưng cũng không quá rõ ràng, Tống Nghi cũng chỉ nhớ đại khái chuyện xảy ra thế nào.
Lần này anh vô cùng tỉnh táo, nhớ rõ mồn một, tên khốn Cố Hành Xuyên, nói cho dễ nghe, chính là không biết thương hoa tiếc ngọc, giống hệt như cầm thú, mẹ nó, anh còn nghĩ đây không phải là người mà là ngựa!
Tống Nghi nghiêng đầu, xấu hổ vùi mặt vào gối, không thể nhịn xuống việc suy nghĩ về những hình ảnh có thể khiến người ta đỏ mặt vào đêm hôm qua, hai người họ lại điên cuồng như vậy, lưu lại vết tích khắp mọi nơi trong gian phòng.
Đến cuối cùng, Cố Hành Xuyên bế bổng anh lên trong bồn tắm, anh mê man tròn mắt nhìn ánh đèn sáng của L.A trên đỉnh đầu, Cố Hành Xuyên vừa cắn vành tai anh, vừa dùng sức đâm vào.
Đây là chuyện mà người có thể làm sao?
Lúc này, có một cánh tay từ phía sau choàng lên ôm eo anh, Cố Hành Xuyên nửa ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn anh, tư thái vô cùng thoải mái, thấp giọng nói, "Cưng à, chào buổi sáng."
Tống Nghi dùng giọng mũi ừ một tiếng cho có lệ, ngủ cũng đã ngủ rồi, giớ có hối hận cũng đã muộn, ngoại trừ gây xích mích thì chẳng làm được gì.
Cố hành Xuyên sờ sờ vành tai mềm mại của anh, "Có đói bụng không, muốn ăn gì không?"
"Gì cũng được." Tống Nghi không dám nhìn hắn vì anh cũng có ít nhiều gì xấu hổ.
Cố Hành Xuyên cúi người hôn lên má của anh, "Anh đi mua đồ ăn, em nghỉ ngơi chút nữa đi."
Hắn nói xong thì xuống giường, cười toe toét trần truồng đi đến trước mặt Tống Nghi mà mở tủ quần áo, hắn mặc một thân quần áo thể thao màu đen ngắn, cúi người xuống khiến bắp chân căng chặt vô cùng mạnh mẽ, vô cùng dễ nhìn, thủ phạm làm cho Tống Nghi mỏi eo đau lưng cứ lắc lư trước mắt anh khiến Tống Nghi phải quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy gì.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên thì Tống Nghi mới xoay người lại, anh nằm lì trên giường, ảo não cọ cọ trán vào gối, trong miệng thì thầm tĩnh tâm chú.
Anh hiện tại không thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt, ngủ với nhau một lần do hiểu lầm, ngủ lần thứ hai là do tình thế bức bách, vô cùng bất đắc dĩ, anh giờ đang tìm lí do cho lần này.
Anh không thể cưỡng lại được mê hoặc của Cố Hành Xuyên, trong tình huống kia, có mấy người có thể kiềm chế được, lúc đó trong đầu anh chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất của con người, những chuyện khác đều bỏ qua một bên.
Tống Nghi thở dài một hơi, cánh tay tốn sức chống đỡ ngồi dậy, nếu không biết giải thích thế nào thì anh sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Làm người vẫn nên suy nghĩ thoáng một chút, binh lai tướng đáng thủy lai thổ yếm*, sẽ ổn thôi.
[Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó]
Tống Nghi tắm vội đi ra thì Cố Hành Xuyên đã mua đồ ăn về, gần đó có tiệm ăn Trung Quốc, hắn mua về sữa đậu nành và bánh quẩy còn nóng hổi, còn thêm vài loại rau trộn.
"Lại ăn thử, bánh quẩy ở đây khá nổi tiếng." Cố Hành Xuyên bỏ bánh quẩy lên đĩa.
Tống Nghi đúng là đang đói bụng, làm cái chuyện đó đúng là vô cùng tiêu hao thể lực, mí mắt anh hơi rũ xuống, cắn từng ngụm nhỏ xuống, nhai kĩ nuốt chậm, cứ như đang ăn mỹ thực cung đình.
Cố Hành Xuyên uống một ít Americano, hắn chống cằm nhìn anh chằm chằm, ngữ khí mong đợi, giống như đang chờ được khen, "Tối hôm qua anh có làm cho em hài lòng không?"
Động tác Tống Nghi hơi ngừng lại, giả vờ như không có chuyện gì, lạnh nhạt nói, "Cũng coi là được."
"Coi là được là sao?" Cố Hành Xuyên híp mắt, ánh mắt chầm chậm miêu tả ngũ quan của anh, ép hỏi, "Tốt hay không tốt?"
Tống Nghi chưa từng ngủ qua với Alpha nào khác nên không có so sánh được, nhưng nếu muốn thì có thể so sánh với lúc anh còn là Alpha, anh không thể nào làm đến mấy tiếng không gián đoạn, đã thế ngày hôm sau còn có thể nhảy nhót tưng bừng được.
Cho nên nói, Cố Hành Xuyên không phải là người.
Nhưng lúc này Tống Nghi không muốn làm lộ ra rằng anh thua hắn được, anh uống một ít sữa đậu nành rồi nở nụ cười nhẹ, "Rất tốt, nhưng còn thiếu một chút mới bằng tôi."
"Nói dối." Cố Hành Xuyên nhướng mày, bĩu môi, một mặt không tin.
Tống Nghi nhàn nhã, bây giờ không có ai có thể vạch trần lời nói dối của anh, nên có sao cũng không thành vấn đề, "Do cậu chưa thấy nên nghĩ tôi nói dối thôi, hay là do nói cậu không có kiến thức?"
Cố Hành Xuyên đang muốn nói tiếp thì thân thể Tống Nghi đột nhiên co rụt lại, anh đột ngột cúi người xuống, vai run lên kịch liệt, hắn hoảng hốt, xông đến đỡ lấy Tống Nghi đang khuỵu xuống, "Em sao vậy?"
"Chân bị chuột rút." Mặt Tống Nghi trắng bệt không còn giọt máu.
Cố Hành Xuyên đỡ anh ngồi lại vào ghế, hắn ngồi xổm xuống, đặt chân anh lên đùi mình, khẽ xoa xoa cẳng chân đang căng chặt, cười mỉa, "Em như thế mà nói mạnh hơn anh à?"
Bàn tay ấm áp vừa chạm vào cứ như khiến cho bắp thịt đang co giật được áp chế, thật thoải mái, Tống Nghi tựa vào lưng ghế, nhìn hắn từ trên xuống, chửi thầm tên khốn này, chân bị chuột rút không phải là do cậu hại à, nếu không phải mang thai vì với thể chất tốt của anh sẽ không bị thiệt, càng không bị chuột rút.
Nghĩ đến đây, Tống Nghi có chút giận, anh khẽ hừ một tiếng, giễu cợt nói, "Làm tốt lắm, sau này cậu có thất nghiệp cũng có thể dựa vào cái này để kiếm cơm."
Cố Hành Xuyên ngẩng đầu, híp mắt đầy tà khí, "Nếu anh đây thất nghiệp thì sẽ đến nhà em làm bảo mẫu bồi giường, ngày nào cũng cho em ăn no."
Tống Nghi liếc nhìn hắn, khẽ cười, "Khong cần, nhà tôi nhỏ lắm, không chứa nổi vị đại thần như ngài đâu."
Cố Hành Xuyên nhìn anh, thanh âm không quá cao hứng nói: "Hôm nay chúng ta đi Suối Palm đi, có tổ chức leo núi, nhưng nhìn cưng ốm yếu vầy thì nên ngoan ngoãn tắm suối nước nóng thôi."
Nói rồi hắn bấm một cái vào đùi của anh, dùng hành động bĩu thị bất mãn.
Chân Tống Nghi đã hết đau, tâm tình lại không tốt, anh cũng muốn leo núi, còn không phải tại Cố Hành Xuyên, phút chốc anh giơ chân lên, đá vào vai của hắn.
Cố Hành Xuyên mất cân bằng ngửa về phía sau, hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào anh vài giây sau đó đứng bật dậy, hắn nắm lấy cổ chân gầy gò của anh, đẩy về phía trước một cái, ấn đầu gối sát vào ngực sát ngực anh, "Chân còn đau không?"
Tư thế này khiến anh giống như đang mời gọi, vô cùng ám muội, Tống Nghi trong lòng còn sợ nên trừng mắt nhìn hắn, "Không đau."
Cố Hành Xuyên nhanh chóng cúi đầu hôn xuống khóe miệng anh, thấp giọng nói, "Là anh vô dụng, để em còn sức lực đạp người nha."
Tống Nghi liếc nhìn hắn rồi bình tĩnh xoay đầu, "Gọi xe nhanh đi."
"Ừ." Cố Hành Xuyên niết cằm anh, đặt một nụ hôn lên rồi mới bằng lòng rời đi.
Đến suối Palm rất gần, chừng hai giờ Tống Nghi đã xuống xe, đúng là thành phố du lịch có khác, bầu trời xanh thẫm, hai hàng cọ bên đường xanh mướt đung đưa theo gió, còn có một pho tượng hình thần Cupid đang chăm chỉ phun nước.
Bọn họ đến là vừa lúc đang tổ chức liên hoan phim, bên ngoài rạp chiếu phim có thể nhìn thấy những hạng mục tham gia lần này, Tống Nghi thấy trong danh sách có một bộ phim do đạo diễn anh yêu thích chỉ đạo, hứng thú, vội vàng đặt trước hai vé xem phim, dự định xem một lần cho thỏa.
Rạp chiếu phim là ở tầng bốn của trung tâm, Tống Nghi cùng Cố Hành Xuyên vào thang máy, bên trong có một đôi tình nhân Hoa Kiều.
Cô gái ôm trong lòng một con thỏ cao bằng nửa người của cô, lông trắng mềm như tuyết, lỗ tai là màu hồng nhạt, buông xuống bên cái đầu tròn tròn, còn đeo một cái túi hình cà rốt, vô cùng đáng yêu.
Tống Nghi nhìn nhiều hơn vài lần, trong lòng nghĩ lát nữa đi dạo một vòng, có thể mua làm quà cho con của Tống Khiết, nhưng không biết lớn như thế có gửi vận chuyển về được không.
Cố Hành Xuyên chú ý đến ánh mắt của anh, hắn khoanh tay, khuỷu tay đụng vào anh một cái, thấp giọng nói, "Em muốn không?"
Tống Nghi gật đầu, hạ thấp giọng, "Một lát đi dạo xem bán ở đâu."
Anh vừa nói xong thì đôi tình nhân kia hình như đang xảy ra một trận cãi nhau nho nhỏ, cô gái ôm cánh tay của bạn trai làm nũng, "Simon ơi, anh đừng giận mà, anh trong lòng em rất là đẹp trai luôn."
Người nam đùa đùa hỏi: "Đẹp trai cỡ nào?"
"Đẹp hơn cả Cố Hành Xuyên luôn á." Cô gái cười lớn, ngữ khí đầy khoa trương.
Cố Hành Xuyên xì một tiếng bật cười, tay khẽ đẩy kính râm màu trà trên mũi lên, Tống Nghi nhẹ giọng nhắc nhở: "Đôi nhân tình người ta đang tán tỉnh nhau thôi, cậu đừng quấy rồi người ta."
Cố Hành Xuyên hừ nhẹ: "Chúng ta cũng là nhân tình mà, hai bọn họ đang quấy rầy chúng ta thì đúng hơn."
Tống Nghi ngẩn ra, không tự chủ được mà thốt lên hỏi: "Cậu cảm thấy chúng ta đang hẹn hò à?"
Cố Hành Xuyên bị anh hỏi đến sững người, sắc mặt không dễ nhìn chút nào, "Chứ em nghĩ quan hệ của chúng ta là gì?"
Tống Nghi nghĩ thầm, chúng ta còn chưa đến được bạn tình, từ khi nào mà thành tình nhân rồi, quan hệ tiến triển nhanh thế.
Anh không trả lời vấn đề kia, hai người tiến vào rạp chiếu phim, Cố Hành Xuyên trầm mặt không nói câu nào.
Tống Nghi mừng vì có thể yên tĩnh thưởng thức bộ phim, không hổ là đạo diễn anh thích, quay vô cùng đẹp, bộ phim có chút bi kịch như có thể cảm nhận được mười phần nghệ thuật.
Phim chiếu được hơn một nửa, Tống Nghi xem đến mê mẩn, Cố Hành Xuyên đột nhiên nghiêng đầu, tiến gần đến bên tai anh, môi cọ vào vành tai của Tống Nghi, khí tức ấm áp bao phủ trên da mẫn cảm sau tai, Tống Nghi không nhịn được run rẩy, tim hẫng nửa nhịp, "Cậu làm gì vậy?"
Ngữ khí Cố Hành Xuyên vô cùng nghiêm túc mà chất vấn, "Em cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?"
Tống Nghi nhìn hắn không giống đang đùa giỡn, anh nghiêm mặt nói: "Không phải mục đích của cậu là trở thành bạn giường của tôi à?"
Cố Hành Xuyên bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt sắt lạnh như đinh thép, giống như muốn đâm xuyên anh, đắm chìm trong ánh mắt lợi hại đó khiến Tống Nghi không được tự nhiên mà mím mím môi, vội ho khan một tiếng.
Một lúc sau, Cố Hành Xuyên giơ tay lên dùng sức nặn nặn hai má của anh, hung tợn nghiến răng nói: "Em là người đầu tiên dám đối xử với anh như thế."
Cố Hành Xuyên nói xong câu này thì liền im lặng, đợi đến khi phim kết thúc thì thần sắc lãnh đạm nhìn Tống Nghi, sau đó đứng dậy đi lấy xe.
Tống Nghi cảm giác được rằng hắn đang giận, nhưng anh lại không biết vì sao hắn lại giận, mặc dù anh biết mị lực của anh lớn, nhưng không đến nỗi ngủ một giấc dậy là Cố Hành Xuyên yêu anh đến chết đi sống lại được, chuyện đó không thể nào xảy ra.
Anh lắc lắc đầu rồi đi đến trước cửa trung tâm chờ Cố Hành Xuyên.
Dưới chiếu nắng hạ, dòng người nối tiếp nhau không ngớt, tiếng cười nói ồn ào thì anh chợt nghe một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, vô cùng hứng khởi gọi anh.
Tống Nghi kinh ngạc quay đầu, Thẩm Lê ăn mặc thoải mái đang đứng trước một quầy bán kem, cậu cầm trong tay một cây kem ốc quế, hưng phấn vẫy tay với anh.
Thẩm Lê bước nhanh đến muốn ôm anh lại phát hiện trong tay mình còn có kem thì dừng lại động tác, cười híp mắt nói: "Quả nhiên tìm được anh ở đây."
"Hửm?" Tống Nghi nghi hoặc, quả nhiên...?
Thẩm Lê ngượng ngùng, đôi mắt tỏa sáng: "Em thấy anh chia sẻ bài hát 'Los Angeles" nên đoán anh đang đi nghĩ dưỡng ở đây, em liền chọn nơi này để hưởng tuần trăng mặt, không ngờ thật sự được gặp anh."
Tống Nghi khôi phục lại tinh thần, trong lòng không quá vui vẻ với hành vi theo đuôi này của Thẩm Lê, anh cười khách khí: "Vậy là chúng ta có duyên rồi."
Thần sắc Thẩm Lê ngưng động, cậu ta không thấy được sự nhiệt tình của anh thì có chút không quen, mang theo ủy khuất vô cùng ồ một tiếng thật dài, "Anh không muốn gặp em sao?"
"Không có, thấy em tôi rất vui." Tống Nghi khẽ cười nhưng không hề có tiếu ý trong mắt.
Thẩm Lê cắn cắn môi dưới, đôi mắt cậu ta đột nhiên nhìn về phía sau Tống Nghi, anh xoay người lại nhìn thì cứng đờ người, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang đi đến gần.
Người đàn ông này không quá ba mươi tuổi, bởi vì trời nóng mà sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, môi gã rất mỏng, quai hàm sắc bén, ngũ quan vô cùng âm nhu, lúc nhìn chằm chằm thì sẽ khiến ta có cảm giác bị một con rắn độc quan sát.
Người kia nhìn thấy Tống Nghi thì ngẩn ra, sững sờ tại chỗ, biểu cảm thay đổi, vài giây sau mới bước nhanh đến, như không có chuyện gì xảy ra mà nói, "Tiểu Lê, cậu ấy là bạn của em à?"
Thẩm Lê gật đầu, cậu ta không dám nhìn mặt của Tống Nghi, cúi đầu thấp giọng nói: "Xin lỗi Tống Nghi, Chu Mặc Tuyền là hôn phu của em."
Tống Nghi dùng giọng lạnh nhạt nói: "Tốt lắm, chúc hai người hạnh phúc."
Thảo nào lúc anh nghe Chu Mặc Tuyền đến Tân Hải thì lại trùng hợp gặp Thẩm Lê, ngài Chu mà khua chiêng múa trống treo băng rôn chúc mừng sinh nhật Thẩm Lê chắc là gã đi.
Thật thú vị, bọn họ lại có thể quen nhau.
Ân oán giữa Tống Nghi và Chu Mặc Tuyền thì người trong vòng hay ngoài vòng đều có biết dù là đôi chút, Thẩm Lê lại chọn Chu Mặc Tuyền là hôn phu, thật sự quá mỉa mai.
Tống Nghi cảm giác được không khí xung quanh khiến anh khó chịu, vô cùng buồn nôn.
Thẩm Lê xoắn quýt một hồi, cậu ta lúng túng ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía Tống Nghi thì đồng tử đột ngột co rút, cần cổ trắng nõn lấp ló sau lớp áo che giấu một dấu hôn còn mới, như là một cánh hoa hồng.
"Anh có bạn trai?" Thẩm Lê há miệng, môi dưới run lên.
Chu Mặc Tuyền ho nhẹ hai tiếng, như là muốn nói gì rồi lại thôi.
Tống Nghi ý thức được ánh mắt của Thẩm Lê, anh đưa tay sờ cổ, suy nghĩ phải trả lời làm sao.
Một chiếc Bentley màu đen xông đến, hung hãn dừng ngay bên cạnh anh, tiếng động cơ vang lên ồn ồn, Cố Hành Xuyên đẩy cửa bước ra, sải chân dài bước đến.
Hắn mặc áo tshirt rất khốc, quần jean nhẹ nhàng, trên sống mũi cao là kính râm, thân hình cao lớn, cường tráng, vô cùng giống với người mẫu trong tạp chí, ngoại trừ đang kẹp nách một con thỏ bông, bất đồng như thế khiến hắn giống như người dẫn chương trình thiếu nhi không theo khuôn phép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.