Cố Hành Xuyên quét mắt qua Thẩm Lê cùng Chu Mặc Tuyền, người không quen không cần chào hỏi làm gì, hắn bước từng bước về phía Tống Nghi, túm lấy lỗ tai con thỏ giơ lên cho Tống Nghi: "Con cuối cùng đó."
Tống Nghi chớp mắt mấy cái, lòng bàn tay tiếp xúc với lông xù, trong lòng tê rần một trận, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
"Lên xe, chúng ta đi ăn."
Cánh tay thon dài của Cố Hành Xuyên nắm lấy eo anh, Tống Nghi cả kinh, theo bản năng lùi về sau một bước, Cố Hành Xuyên vùng lại, càng ôm chặt anh hơn, ngược lại giống như đang giằng yêu.
Tống Nghi ít nhiều gì cũng có chút ngượng, thấp giọng nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Tuyên hệ chủ quyền." Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh một cái, tay mở cửa phó lái, vô cùng không nói lí.
Tống Nghi tâm phục khẩu phục, anh nói không lại hắn đành khom lưng ngồi vào xe, Thẩm Lê vẫn nhìn đăm đăm, sắc mặt tái nhợt, xuyên qua lớp cửa kính gắt gao nhìn anh.
Chu Mặc Tuyền ôm vai Thẩm Lê, cúi đầu nói gì đó, mái tóc dài che khuất gò má, nhìn qua có chút khí tức âm lãnh.
Tống Nghi không có cảm giác có lỗi gì với Thẩm Lê cả, vì Thẩm Lê chưa từng đáp lại tình cảm anh hay là Cố Hành Xuyên, hai người anh có quen nhau hay không thì chẳng liên quan nửa đồng với Thẩm Lê, nhưng dù sao cậu ta cũng là người anh từng thích, dùng loại ánh mắt ai oán thế nhìn anh khiến anh có chút không đành lòng.
Xe đã chạy, Tống Nghi nhìn qua gương chiếu hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-hao-mon-tinh-dich-ki-hieu/652396/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.