Không bao lâu sau khi Đoạn Ninh Trầm rời đi, lại có một người lén lút đi vào trong phòng. Bùi Tự giương mắt nhìn, thấy được Ma giáo tả hộ pháp Thích Phụng. Biểu tình đối phương nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn y.
“Dịch công tử, tại hạ có một số việc muốn cùng ngươi nói chuyện.”
Bùi Tự đối với người Ma giáo đều không có hảo cảm, nhíu mày, trong lòng lại bốc lên một hồi bực bội. Y ly khai ánh mắt, dùng hết sức lực để duy trì ngữ khí vững vàng:
“Mời nói.”
Thích Phụng nói: “Giáo chủ chúng ta chưa hiểu tình người, tâm tính đơn thuần, ta nghĩ hắn chỉ là tạm thời bị mê hoặc, từ trước đến nay hắn chỉ có hứng thú với thứ mới mẻ không quá ba ngày, qua khoảng thời gian này, phần nhiệt tình này sẽ giảm…… Ta tin ngươi sẽ minh bạch ý tứ của ta.”
Hắn nói ra lời này chính là muốn cảnh cáo y không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, cậy sủng mà kiêu, nếu không sau đó Đoạn Ninh Trầm sẽ tự tay tính sổ y. Nhưng Bùi Tự lại không phải là một nam sủng. Y là một thợ săn. Lời này của Thích Phụng cũng không làm y cảm thấy dao động. Y không để bụng Đoạn Ninh Trầm có thích y hay không, y tới nơi này chỉ để tìm kiếm phương pháp giảm bớt hàn độc thôi. Nếu lời Thích Phụng nói là đúng, y cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tóm lại, y nhất định sẽ làm được.
Bùi Tự nhàn nhạt nói: “Ta đã biết.”
Thích Phụng vì thái độ này của y mà cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-giao-chu-ma-giao-bat-di/1154457/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.