Đoạn Ninh Trầm nhìn biểu tình lãnh đạm của y, nghĩ là y không tin —— trên thực tế, hắn cũng có chút chột dạ. Hắn không ngừng cố gắng, tiếp tục khoác lác: “Gần hai năm đây, Lý Diệp Chu mai danh ẩn tích, dù hắn nói mình mai danh ẩn tích du lịch giang hồ, kỳ thật là vì hắn bị ta đánh đến tự bế. Chờ ta lại lần nữa tìm ra hắn, ta lại hành hung hắn một lần nữa cho ngươi nhìn xem.”
Bùi Tự: “……”
Đoạn Ninh Trầm vừa nói, một bên vừa nhích lên giường, đối mặt với ánh mắt mang theo hàn ý thấu xương của Bùi Tự, hắn đúng lý hợp tình, “Nơi này là chúng ta vội vàng tìm ra, cho nên không chuẩn bị lò sưởi. Mà cho dù hôm qua ở khách điếm có lò sưởi, ngươi cũng đông lạnh thành như vậy! Đêm nay lại lạnh, ta sợ sáng mai khi qua nhìn lại là một khối thi thể lạnh băng.”
Bùi Tự lại không nhận tình của hắn, lạnh nhạt nói: “Trên người của ngươi rất thối.”
Đoạn Ninh Trầm đang dương dương tự đắc biểu tình tức khắc cứng đờ. Hắn ngay lập tức kêu oan, “Nơi nào thối?! Hôm qua ta mới tắm xong! Hơn nữa ta ôm ngươi nguyên hôm nay, ngươi cũng không nói ghét bỏ ta!” Trên thực tế, Bùi Tự vẫn luôn ghét bỏ, chỉ là ẩn nhẫn một đường, không nói. Đoạn Ninh trầm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “À! Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không động tay động chân đối với ngươi! Nếu đêm nay ta có hành vi không đúng đắn, cả đời ta sẽ không bao giờ ngẩng đầu nữa!” Có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-giao-chu-ma-giao-bat-di/1154456/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.