Lần này là đi thật rồi?" 
Đợi một hồi, Trang Hiểu mới mở miệng lại lần nữa. 
"Vẫn là bộ dáng tự cho mình là đúng. Em là vật sở hữu của hắn, ngay cả nói chuyện với anh cũng phải qua sự đồng ý của hắn sao?" 
Lâm lộc cười cười, mở nắp hộp đồ ăn ra. Mùi phô mai xộc vào mũi, cậu nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. 
"Thơm quá." 
"Nói thật, đây là cái em gọi là 'hiện tại hắn đối với em rất rốt, rất tôn trọng em'?" 
"Đúng là anh ấy đối với em rất tốt. Còn tôn trọng...." 
Lâm Lộc cười cười, tầm mắt hoàn toàn dính vào phần ốc biển, giống như bị mỹ vị hấp dẫn trước mắt thu hút sự chú ý. Đương nhiên đề tài cứ như vậy mà bị gián đoạn. 
"Quả nhiên là rất thơm! Đàn anh, anh có muốn ăn một chút không?" 
"Miễn đi. Đỡ phải để tên Ninh Trí Viễn đầu chó điên kia lại đột nhiên chạy vào, giương nanh múa vuốt muốn liều mạng với anh." 
"Ha ha ha, không đến mức như vậy chứ. Trí Viễn ca chỉ là nói hung hăng. Mộp hộp ốc biển thôi mà, không đến mức." 
Lâm Lộc cũng không cần đũa, hai ngón tay bốc một cái liền nhét vào miệng. Hương vị tươi ngon nồng đạm khuếch tán ở trong miệng, cậu thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại. 
Vừa lúc ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào mặt Lâm Lộc. Trang Hiểu nhìn đến có chút ngây ngốc, không chớp mắt, hồi lâu cũng chưa nói một lời. 
"Hửm?" 
Lâm Lộc ăn một miếng mới phát hiện trong phòng im lặng đến có hơi kỳ quái. 
Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103507/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.